“Không tốt, không tốt, cậu chủ!” Thím Lâm vừa thấy Úy Trì Thác Dã, lập tức hét lên lo lắng.
“Mẹ, hôm nay là ngày nào, đừng nói chuyện không may mắn chứ.” Lâm Ngạn lập tức cắt ngang lời Thím Lâm.
Thím Lâm lúc này mới thất kinh nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích, “Phi phi phi, ôi cậu xem cái miệng của tôi này. Cô Tuyết Nhi ngất xỉu rồi!”
“Cái gì?!” Úy Trì Thác Dã thất kinh, đẩy cửa phòng nghỉ, Lâm Ngạn cũng nhanh chóng theo sau.
“Mẹ, rốt cuộc là làm sao thế này?” Lâm Ngạn hỏi Thím Lâm. Đêm nay trăm ngàn lần không thể để xảy ra sai sót gì!
Trên trán Thím Lâm lấm tấm mồ hôi, “Cô Tuyết Nhi bởi vì quá mức lo lắng cậu chủ sẽ không đến, nên khi vừa nghe tiểu Đào nói không tìm thấy cậu chủ đâu, Tuyết Nhi đã hốt hoảng, rồi không cẩn thận ngất xỉu. . . . . .”
Úy Trì Thác Dã im lặng nghe Thím Lâm nói, chậm rãi đi đến gần giường, nơi cô gái kia đang bình thản ngủ.
Trên người cô vẫn đang mặc lễ phục, trắng trong không chút tì vết, trông giống như một nàng công chúa xinh đẹp. Trang điểm tinh tế, càng tăng thêm vẻ đẹp hoàn hảo của cô. Cô giống như đang ngủ, nhưng hơi thở lại quá mong manh yếu ớt.
“Chúa ơi, Tuyết Nhi. . . . . .” Úy Trì Thác Dã không nhịn được khẽ lẩm bẩm. Anh làm sao có thể vô tình làm tổn thương đến cô gái mỏng manh thế này. Anh làm sao có thể? Trong lòng càng thêm cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-co-dau-nho/2634527/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.