“Hu hu hu, để cho tôi về, thả tôi ra!”
Một giọng nói khàn đục từ trong góc truyền ra. Phong Ngạo ôm Tiger nhanh chóng chạy về, thì nhìn thấy cảnh này.
Một thân ảnh nhỏ nhắn cuộn mình trong góc đại sảnh, mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, đội mũ trùm đầu, giọng nói khô khốc khàn đục run rẩy không rõ là nam hay nữ.
“Tiger! Đến đây với ta.” Giọng nói hùng hậu vang dội, thường ngày máu lạnh vô tình, nhưng khi ở trước mặt nhóc Tiger, lại tràn ngập hiền từ cùng yêu thích.
“Chủ nhân!” Tiger từ trong ngực Phong Ngạo tuột xuống, chỉ ngoan ngoãn đáp lại chủ nhân một tiếng, nhưng không chịu đi qua chổ ông ta. Mà lại đi về phía bóng người đang co rúm nơi góc tường kia.
“Tiger, con định đi đâu?” Phong Ngạo cho rằng cậu sẽ đi về phía chủ nhân, mà không ngờ rằng cậu nhóc lại đi về phía góc tường.
Tiger không trả lời Phong Ngạo, bước chân cũng không hề dừng lại. Thật kỳ quái, khi vừa đến, cậu nhóc liền có một loại cảm giác đặc biệt. Sau khi nhìn thấy người ở góc tường kia, cậu liền không nhịn được muốn tiến đến gần người đó hơn, luôn cảm thấy người kia có một sức hút vô hình, lôi kéo cậu.
“Chủ nhân, ngài gọi tôi đến, vì xảy ra chuyện gì?” Phong Ngạo thoáng liếc qua người đang run rẩy trốn trong góc tường một chút.
Lão già tóc bạc không lên tiếng, trợn trừng mắt nhìn theo từng cử động nhỏ nhất của Tiger.
Bình tĩnh dừng lại trước mặt người đó, Tiger nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-co-dau-nho/2634368/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.