Không biết qua bao lâu, tiểu ngốc đầu quấn băng gạc ngồi dậy trên giường bệnh.
Chương Lâm Dã ngồi trông ở đối diện giường bệnh, đôi mắt hằn lên tia máu, tiểu ngốc bị dọa chưa kịp tránh đã bị Chương Lâm Dã ôm vào trong lòng.
"Tiểu ngốc, tiểu ngốc..." Chương Lâm Dã mỗi một câu đều gọi tiểu ngốc, nhưng tiểu ngốc cảm thấy Tiểu Dã không gọi cô, chỉ là đơn thuần kêu cô.
Chờ Chương Lâm Dã bình tĩnh lại, nàng vươn tay sờ băng gạc trên đầu tiểu ngốc: "Còn đau không?"
"Không đau, em đói." Tiểu ngốc nhìn chằm chằm hai mắt Chương Lâm Dã, nhìn kỹ thì bị thu hút bởi ánh mắt nhu tình sáng như sao trong mắt nàng, không thấy sợ ánh mắt uể oải đầy tơ máu kia của nàng nữa.
Chương Lâm Dã ngẩn người, nàng lập tức đứng lên nói: "Đói bụng, đúng đúng... Em ngủ một ngày rồi, chắc chắn là đói bụng. Chị về làm thức ăn ngon cho em."
Chương Lâm Dã đi tới cửa phòng bệnh, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy vào, vẻ mặt Mục Nhiên áy náy, cầm bình giữ nhiệt đứng ở đó đưa cho Chương Lâm Dã: "Đây, cháo cậu nấu được rồi, tớ mang tới giúp cậu."
"Cảm ơn." Sau khi tiểu ngốc mất tích, Chương Lâm Dã mắng Mục Nhiên một trận lớn, tuy Mục Nhiên cũng chỉ là vô ý nhưng Chương Lâm Dã chưa thể tha thứ cho Mục Nhiên.
Mục Nhiên cũng biết rõ lỗi của mình, không chỉ quay về cúi đầu trước anh hai, nhờ anh hỗ trợ tìm người, khi tìm thấy tiểu ngốc thì không ngủ không nghỉ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bien-kich-mat-tri-nho-ve-nha/2609943/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.