Chương trước
Chương sau
Buổi tối Chương Lâm Dã về nhà phát hiện dáng vẻ hai người trong nhà không thích hợp, nhất là tiểu ngốc ngay từ khoảnh khắc lúc nàng vào cửa liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

Sau đấy nàng tùy ý đi qua đi lại một lúc, tiểu ngốc sẽ cảnh giác mà nhìn cửa phòng Mục Nhiên.

"Tiểu ngốc làm sao vậy?" Chương Lâm Dã ngồi xuống bên cạnh tiểu ngốc, theo thói quen nàng giơ tay vuốt trán tiểu ngốc, không nóng như nàng tưởng mà hơi lạnh, nàng khẽ thở phào tò mò hỏi.

Tiểu ngốc mím môi không nói với nàng, Mục Nhiên ở bên cạnh thấy hành động của tiểu ngốc quả thật không nhịn được mà đỡ trán, cô không hổ là danh xứng với thực, ngỗng ngốc vô cùng.

*Ngỗng ngốc (呆头鹅): từ lóng ám chỉ những người chậm hiểu, khá đầu gỗ.

"Không có gì, buổi chiều ồn ào nói nhớ cậu. Bây giờ cậu về rồi thì đương nhiên cô ấy vui vẻ không nói nên lời." Mục Nhiên tùy tiện gỡ đi luống cuống, vẻ mặt Chương Lâm Dã nghi ngờ nhìn nhìn, rõ ràng không bị lời nói dối thuận miệng của cô ấy lừa.

Lát sau Mục Nhiên chen đến bên cạnh Chương Lâm Dã, hưng phấn hỏi: "Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, cậu nói chút gì đi. Phỏng vấn đoàn phim thế nào rồi?"

"Không rõ nữa, họ để tớ về chờ thông báo." Đối với chuyện này trong lòng Chương Lâm Dã không phổ nhiều lắm, tuy nàng ở phim trường đợi hơn hai năm, nhưng nàng vẫn luôn đóng vai phụ, nhưng mà lần này chân chân chính chính đi casting cho một vai trong vở kịch, cả người đều căng thẳng nguyên ngày rồi.

"Cậu nói với chúng mình thêm một chút đi, có xảy ra chuyện thú vị gì không? Có nhìn thấy cái chén lớn nào không?" Mục Nhiên hưng phấn hỏi nàng: "Nghe nói nhà đầu tư của phim này có ý định chọn Cố Tĩnh Tranh đóng vai nữ chính, cậu ở hiện trường casting có nhìn thấy cô ấy không?"

Nói đến Cố Tĩnh Tranh, Chương Lâm Dã ngây người một lúc, sau đó yếu ớt nói: "Không phải nói Cố Tĩnh Tranh có tư tình với biên kịch Đoàn hay sao? Biên kịch Đoàn sẽ không để cô ấy vào đoàn đâu."



"Cũng đâu chắc chắn như thế, tớ chưa có nghe giữa bọn họ có ân oán cá nhân gì đâu. Cho dù có xung đột cá nhân thì diễn xuất của Tranh Tranh chúng tớ tốt như vậy, trái tim thiện lương lại còn vô cùng chiều fans, không có lý nào biên kịch Đoàn lại không để cô ấy diễn chứ. Trừ khi là tìm được người thích hợp hơn rồi. Hơn nữa biên kịch Đoàn là loại người lòng dạ hẹp hòi hay sao? Xung đột cá nhân thôi mà, chắc chắn cô ấy sẽ không gán lên công việc đâu."

Em gái nhỏ u mê Mục Nhiên vừa mở miệng đã đùng đùng phản bác lại bạn thân, Chương Lâm Dã bất đắc dĩ thở dài: "Tớ cũng chỉ là nghe nói là thôi, việc này có lẽ đừng nên nói lung tung, nhanh đi tắm đi, tớ đi nấu cơm cho tiểu ngốc."

"Này? Nghe nói chuyện gì đấy? Cậu nói lại cho tớ một chút đi?" Mục Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Chương Lâm Dã mà gọi.

Tiểu ngốc ở bên cạnh nghe Mục Nhiên gào thét, cô xoa xoa lỗ tai, sau đó nói một câu: "Dì có thể lên mạng tìm mà."

Mục Nhiên siết chặt điện thoại trong tay, mấy ngày nay vì thất tình nên tâm trạng không tốt, cũng không quan tâm đến chuyện của thần tượng, ngay lập tức vào cộng đồng fans lớn, kiểm tra dò hỏi về mấy việc phát sinh gần đây.

Trong cộng đồng fans bàn tán xôn xao, cuối cùng Mục Nhiên phải tìm trên Baidu.

#Vở kịch hàng năm, đêm khuya Cố Tĩnh Tranh công khai tình ái, người nắm tay với cô ấy vậy mà không phải Đoàn Doãn Mặc. Hàng ngàn fans lệ rơi đầy mặt#

#Họ được coi trọng nhất, vậy mà cũng chia hai rồi, cư dân mạng bày tỏ không bao giờ... tin tưởng vào tình yêu nữa#

#Đại hỉ, Cố Tĩnh Tranh cuối cùng thuộc về nhà họ Triệu, không hề trói buộc với Đoàn Đại Đại của chúng ta#

#Đáng tiếc!!! Vậy mà hai người này không thể chịu đựng được thời gian thử thách#

Mục Nhiên xem xong mấy bài viết cũng mơ hồ hiểu được một chút, cầm điện thoại trầm ngâm nói: "Thảo nào biên kịch Đoàn lại mất tích, có lẽ nửa năm trước đã chia tay với Tiểu Tranh Tranh, cô ấy đi tìm nơi nào để chữa lành rồi."

Tiểu ngốc bên cạnh tò mò nhìn Mục Nhiên, một lúc sau Mục Nhiên đưa điện thoại cho cô: "Cô cũng muốn xem à? Vậy tự xem đi."

Tiểu ngốc nhận ra mấy chữ kia, nhưng chỉ mới học được nửa năm cũng chưa rõ lắm, có thể hiểu được đại khái ý của bài viết.

"Vì sao Đoàn Doãn Mặc với Cố Tĩnh Tranh không ở bên nhau vậy?" Tiểu ngốc rất tò mò, trên này viết hai người yêu nhau sâu đậm, cuối cùng lại không ở bên nhau rất đáng tiếc, nếu như có một ngày nào đó Tiểu Dã không cần cô nữa, nhất định cô sẽ rất bi thương rất đau lòng.



"Sao tôi biết được chứ, Đoàn Doãn Mặc kia là một cái móng heo bự, đã nhiều năm như thế, tuy không phải minh tinh nhưng scandal trên người cô ta không kém mấy minh tinh tuyến hai tuyến ba đâu. Lúc gặp phải chuyện lớn thì lần nào chả đè bẹp tuyến một tuyến hai. Chắc chắn là cô ta hại Tiểu Tranh Tranh của chúng tôi phải chờ quá lâu, khiến cho trái tim của Tiểu Tranh Tranh chúng tôi tan vỡ rồi. Tôi sẽ không bao giờ đọc sách của cô ta nữa, phim của cô ta dù có tốt đến đâu tôi cũng không thích xem!"

*Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

Mục Nhiên căm phẫn trào dâng khiến cho tiểu ngốc hơi sững sờ, cô nói cẩn thận: "Nhưng trên mạng nói là Cố Tĩnh Tranh đều âm thầm buộc Đoàn Doãn Mặc lại để xào cp, bây giờ cô ấy tìm được bạn trai thì đá Đoàn Doãn Mặc đi."

*Xào cp: tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách "soi" và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau.

"Mấy tin trên mạng đều là giả hết! Lừa đảo! Tiểu Tranh Tranh nhà chúng tôi tuyệt đối không phải người như thế, đều là do Đoàn Doãn Mặc quá lăng nhăng, scandals không ngừng, hại Tiểu Tranh Tranh của tôi đau lòng. Đều tại cô ta tại cô ta!"

Mục Nhiên tức giận đến cực điểm, gào thét về phía tiểu ngốc một trận, đến khi giọng của cô ấy dừng lại thì đúng lúc quảng cáo trên tivi chiếu hết, tình cờ lại chiếu bộ phim kinh điển của Đoàn Doãn Mặc.

Mục Nhiên giật lấy điều khiển tivi trong tay tiểu ngốc, trực tiếp đổi kênh, dưới ánh mắt khó hiểu của tiểu ngốc, Mục Nhiên vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Cái kịch bản do loại người thối tha này viết ra chắc chắn là tam quan bất chính, tôi vĩnh viễn không xem nữa! Cũng không cho phép cô xem, cô nghe hiểu không?"

"À." Tiểu ngốc gật đầu, cũng hùa theo Mục Nhiên mà mắng một câu: "Người thối tha viết gì đó chúng ta không xem!"

"Đúng, bây giờ mới ngoan. Mai dì đưa con đi ăn đồ ăn ngon. Tức chết mình rồi thật là quá đáng mà." Mục Nhiên vẫn chưa nguôi giận, đi đi lại lại ở trong nhà, cuối cùng nghĩ đến cái gì lại gọi Chương Lâm Dã ở trong phòng bếp: "Lâm Dã, tớ không ăn cơm đâu. Tớ đi ngủ trước đã."

"Ơ? Được rồi, tớ để lại một phần cho cậu, lúc đêm có đói bụng thì dậy hâm nóng mà ăn nha." Chương Lâm Dã ở trong phòng bếp vội vàng đáp lời cô ấy.

Ở ngoài phòng khách, tiểu ngốc không có việc gì nằm ở trên sofa nghịch tóc mình, đợi Chương Lâm Dã đi ra gọi cô vào ăn, lúc này mới như được sống lại lần nữa.

Hai người ngồi bên bàn cơm, Chương Lâm Dã gắp thức ăn giùm tiểu ngốc, tiểu ngốc ăn rất chậm rất nghiêm túc, mỗi một động tác đều giống như người mẫu đang tạo dáng trước ống kính, có đôi khi Chương Lâm Dã sẽ lẳng lặng nhìn cô, nhìn đến nỗi quên mất mình còn đang đói bụng.

"Tiểu ngốc này, nếu như chị casting thành công, em phải ở nhà ngoan ngoãn nghe lời Mục Nhiên. Cậu ấy không biết nấu cơm, nên mỗi lần cũng không cần ăn đồ ăn vặt giống cậu ấy, đói bụng thì để cậu ấy dẫn em ra ngoài ăn, có hiểu không?" Vai mà Chương Lâm Dã casting là một nhân vật nhỏ, cảnh diễn không phải nhiều, nhưng cũng là một vai có thể hút fans, cho nên áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, một số minh tinh tuyến hai ba để có thể đột phá kỹ năng diễn xuất cũng sẽ đến casting vào phim của biên kịch Đoàn, vì vậy với tư cách là người mới thì khả năng có thể được chọn là vô cùng xa vời.



Nhưng nếu đi thử thì vẫn phải ôm chút hy vọng mà chờ đợi đáp án cuối cùng. Cho dù không thể thành công, nàng cũng coi như là nỗ lực hành động vì ước mơ đi.

Tiểu ngốc tỉnh tỉnh mê mê nghe Chương Lâm Dã dặn dò, cô chỉ thấy Chương Lâm Dã trong một chốc nói quá nhiều, đầu của cô cũng không nhớ hết được.

"Em đã nhớ chưa?" Chương Lâm Dã hỏi theo thói quen, tiểu ngốc đang hóa đá thì hoàn hồn, ngây ngốc gật đầu, lát sau lại lắc đầu nói: "Đã nhớ rồi."

"Được rồi, em ăn nhanh lên nha. Đến tối thì ngủ sớm một chút, ngày mai chị còn phải đến phim trường tìm việc." Chương Lâm Dã khẽ thở dài.

Trong lòng tiểu ngốc không có khái niệm về ước mơ này, cô chỉ cảm thấy mỗi ngày Tiểu Dã vất vả làm việc như vậy là vì kiếm tiền, tuy xác thực là Chương Lâm Dã có nguyên nhân này, nhưng thật sự vẫn là vì ước mơ mà cố gắng, dù sao lấy trình độ học vấn của nàng không khó để tìm được một công việc tốt, dễ dàng mà lại nhiều tiền.

Tiểu ngốc nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt Chương Lâm Dã, trong lòng càng kiên định suy nghĩ phải kiếm tiền.

Sáng sớm hôm sau, Chương Lâm Dã vừa mới rời đi, tiểu ngốc liền vội vội vàng vàng rời giường ăn sáng, ngồi trên sofa đợi hơn mười phút, cuối cùng cô không đợi được nữa, đi đến cửa phòng Mục Nhiên gõ cửa "cốc cốc cốc".

Mục Nhiên trừng đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái rồi mở cửa ra, vừa thấy tiểu ngốc cô còn cho rằng mình bị ảo giác.

"Sao lại là cô?" Trong trí nhớ của Mục Nhiên, mỗi lần tiểu ngốc đều là trong lúc cô ăn sáng mới rời giường, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.