Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.
Cục nợ này cũng thật đáng thương làm sao…
Hắn không chần chừ mà trả lời bà ta: “Được thôi.”
Đạt được mục đích của mình, bà Hạnh bèn nở một nụ cười thỏa mãn. Quả nhiên gã này là con nhà giàu, may mắn thay lại đi ưng đứa con gái vô dụng này nên mới dễ dàng moi tiền hắn như vậy. Từ cái đợt mà An bỏ nhà đi rồi Thiên chủ động đem tiền đến nhà bà ta nói rằng muốn “mua” con bé này và yêu cầu cả nhà bà phải tránh xa nó ra thì bà đã hiểu được tâm tư của hắn. Biết vậy, lúc đầu đòi thêm tí tiền nữa cho sướng cái thân.
“Tôi biết là anh không để con bé An phải thiệt thòi đâu. Lát nữa anh đưa tiền đến nhà tôi rồi đưa con nhỏ về, đừng có để tôi phải chờ lâu…”
Không để Thiên nói gì hơn, bà Hạnh đã nhanh chóng cúp máy. Đồng thời thằng Phong cũng thả tóc An ra, hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, thằng cha kia nói thế nào á?”
“Thằng đó đồng ý đưa tiền cho mẹ con mình rồi. Tí nữa là có thôi, bây giờ mình đem con An về nhà để chờ thằng đó giao tiền ra là được.” Bà ta hí hửng cười, nét chân chim ở nơi khóe mắt càng trở nên đậm hơn. Người ta hay nói rằng “tâm sinh tướng” đúng là không sai, hãy nhìn người phụ nữ trước mặt này đi… thời gian đã đẽo lên gương mặt bà ta nét thâm độc không thể lẫn vào đâu được.
“Đi về nhà với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-be-cung-ngoc-nghech/2572478/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.