"Vậy thiếu gia, cậu thích nuôi loại thú cưng như thế nào?" Bác Triệu hỏi.
Thác Thụy không cần một phút giây nào suy nghĩ, lập tức đưa ra đáp án. Cái miệng xinh xắn bập bẹ :"M….Mèo…!"
Nghĩ đến bản thân sẽ được ôm một chú mèo nho nhỏ mềm mại đã khiến em không kiềm được vui sướng. Hồi trước mỗi khi nhìn thấy lũ mèo hoang Thác Thụy đều cảm thấy chúng rất đáng yêu, sinh ra loại cảm giác yêu thích. Từ đó mỗi khi xin được chút đồ ăn của người qua đường sẽ chia cho chúng một ít. Dần dần em làm thân được với không ít bạn mèo.
Lại không ngờ được, ít lâu sau những bạn mèo ấy lại bị con người bắt mất. Đó vẫn là một trong những lỗi đau đớn lớn nhất trong tâm trí Thác Thụy.
Công cuộc chuẩn bị rất nhanh chóng, vệ sĩ chuẩn bị xe đậu ngay trước cửa biệt thự, chỉ chờ hai người ngồi vào.
Hoắc Hoan bế Thác Thụy vào trong ghế sau xe, em cứ nhảy nhót không ngừng, hơi tí là lại ngó ra bên ngoài, rất chờ mong được gặp bạn mèo.
Hoắc Hoan nhận ra được niềm vui này của bé cưng, ngắm nhìn cái dáng vẻ trở mong cùng hồi hợp này đi. Anh không kìm được mà phải tiến gần, hôn mấy cái lên môi hồng kia.
Tài xế đưa hai người đến một tiệm thú cưng rất lớn, nơi đây đầy đủ mọi loại con vật. Mà Thác Thụy chỉ chăm chăm đến chỗ nuôi mèo.
Bình thường bé con nhát gan như vậy, không ôm anh thì cũng là được anh bế. Vậy mà bây gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.