Việt Phong và Chu Cẩm lạnh run người, xưa nay ông chủ rất ghét có kẻ làm phiền mình lúc làm việc, cả hai người bọn họ từ nãy đến giờ cũng rất biết điều mà yên lặng. Đứa bé kia tuy còn nhỏ, nhưng khả năng cao không thoát khỏi số phận….
Thác Thụy thả rơi cơ thể xuống mặt đất lạnh lẽo, da mặt em tái xanh đi. Tròng mắt cũng mở to, luôn hướng về phía kia. Trên trán của em không có một nếp nhăn nào, nhưng toàn bộ sự kinh hoàng đều được thể hiện rất rõ ràng.
Sợ đến run lẩy bẩy, cả đời em chưa từng thấy cảnh tượng nào khủng khiếp như vậy. Thác Thụy không nói gì, hẳn là không thể nói thêm gì nữa.
Mà không gian yên tĩnh nào chỉ kéo dài có mấy chục dây, cuối cùng Hoắc Hoan là người phá vỡ, anh dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía em. Lông mày nhíu chặt lại. Rõ ràng rất khó chịu.
Cuối cùng vẫn hỏi :"Sao lại đến đây? Tôi bảo em phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng"
Thác Thụy không đáp lời, có khi bị cảnh tượng trước mặt dọa cho đầu óc đình trệ. Hoắc Hoan thở dài, đừng dậy, dùng đôi chân dài tiến lại phía cửa, nơi em đang ngồi. Nhẹ nhàng bế bồng em lên. Thác Thụy có lại được hơi ấm quen thuộc liền rúc sao vào lòng anh, một chút cũng không nó ra.
Hoắc Hoan cảm nhận rất rõ ràng hay bàn tay nhỏ của em còn đang bấu chặt vào lưng mình. Sợ chết kiếp rồi.
"Bé ngoan, không cần sợ, có tôi ở đây với em.", anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.