Hoắc Hoan đưa tay ôm em vào lòng, ôm rất chặt chẽ. Hoàn toàn không để cho giữa hai người có thêm khoảng chống nào.
"Ngoan, mau ôm chặt tôi một chút" Hoắc Hoan ghé sát vào tai Thác Thụy nói thầm. Tông giọng trầm đục cực kỳ có sức uy hiếp. Rõ ràng là không cho Thác Thụy có cơ hội từ chối.
Em thật sự ngoan ngoãn vòng tay lại ôm chặt eo anh. Còn vùi khuôn mặt nhỏ ấy vào lồng ngực ấp áp. Cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp. Sự hoảng sợ ban đầu trong Thác Thụy chậm rãi biến mất. Thay vào đó là thoải mái và cơn buồn ngủ ập đến.
Thác Thụy dụi dụi mắt, như con mèo nhỏ đáng yêu. Hoắc Hoan bật cười, anh nắm tay đang dụi mắt của em lại.
"Không được dụi mắt, sẽ bị đỏ. Tôi ôm em ngủ"
Thác Thụy trong cơn miên man chậm chạp gật gật cái đầu tròn. Âm thầm chấp nhận người đàn ông kia.
Hoắc Hoan cười cười, anh điều chỉnh lại tư thế cho em một chút. Vỗ về sống lưng bé con kia, đưa em vài giấc ngủ.
Chỉ sau có vài phút Thác Thụy đã thiếp đi mất. Em ngủ cũng rất ngoan, không có cựa quậy gì. Chỉ cuộn tròn mình trong lòng anh, ngoan ngoãn vùi sâu vào lòng anh, yên tĩnh nhẹ nhàng.
Hoắc Hoan đột nhiên cảm thấy, trong lòng lướt qua chút bình yên. Anh nhìn lên bầu trời, ngớt mưa rồi, sấm lại vẫn còn thỉnh thoảng vang vọng. Làm bé con trong lòng anh đôi lúc lại giật mình.
Anh những lúc như vậy cũng sẽ nhăn mày, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-bao-boi-ngoc/3727923/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.