Tự dưng bị Tôn Kiều Kiều “Nhặt” về nhà “Người lưu lạc”, quả thật rất im lặng, trừ khi có người hỏi chuyện hắn, còn không hắn tuyệt đối tích chữ như vàng, dường như nếu nói nhiều thêm một chữ thì sẽ chết vậy.
“Này cậu bé, cháu đến đây coi như đã cùng gia đình ta có duyên, cháu có muốn cùng chú tâm sự không?” Cùng bà xã và con gái thống nhất ý kiến, Tôn Tồn Đức liền đi ra khỏi phòng, trở lại phòng khách nói chuyện với cậu thanh niên kia.
Cũng không hiểu, có phải do đang ở địa bàn của người khác hay không, mà hắn thức thời gật đầu.
“Kia, cháu tên là gì, mấy tuổi, hiện đang ở đâu?” Đã đồng ý giữ cậu ta ở lại một đêm, Tôn Tồn Đức cho rằng ít nhất cũng nên biết một chút về hắn, vì thế mới hỏi chuyện phiếm với hắn.
“Diêm Hạo, ba mươi, vô không gian”. Nam tử không dài dòng, nói sơ lược về thông tin của mình ra.
“......” Tôn Tồn Đức trầm mặc, rút cục cũng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa.
Người thanh niên trẻ tuổi tên Diêm Hạo này, nói chuyện cũng thật đúng là ngắn gọn, làm cho hắn không có chỗ để nói tiếp, cảm giác này thực cũng không tốt cho lắm.
“Vậy anh từ đâu tới đây? Tại sao lại ngủ bên cạnh xe máy của tôi?” Tôn Kiều Kiều vừa mới hái được một bó hoa trắng phía sân sau, đang chuẩn bị tìm cái bình hoa để cắm vào, vừa lúc đi qua phòng khách nghe thấy, liền thuận miệng hỏi.
Diêm Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-anh-tho-dien-nuoc/2224481/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.