Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
“Hả?” Diệp Gia Dĩnh cảnh giác, giương mắt lên, đập vào mi mắt là khuôn mặt anh tuấn viết đầy kinh ngạc cùng không thể tin. Biểu lộ chút đột ngột, nhìn rất dọa người: “Ai da.”
Diệp Gia Dĩnh lui về sau một bước, vỗ vỗ ngực một cái, nhẹ giọng tự nói: “Làm tôi sợ hết hồn.”
“Hù dọa cô giật mình?! Diệp Gia Dĩnh, cô có ý gì? Cô ăn mặc như vậy tới tìm tôi. Còn lấy cớ tìm Tiểu Lưu. Là cô làm tôi hoảng sợ mới đúng.” Lý Hạo Nhiên nhướng lông mày lên, một tay kéo cô vào phòng hóa trang riêng của mình sau đó đóng chặt cửa lại.
Phòng hóa trang còn có một cậu thanh niên, mặc áo T shirt quần jean, đó chính là Tiểu Lưu.
Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới phản ứng kịp, Tiểu Lưu chính là trợ lý của Lý Hạo Nhiên.
Bởi vì Tiểu Lưu có mối quan hệ thân thiết với Lý Hạo Nhiên, cho nên nhận ra Diệp Gia Dĩnh, biết cô có quan hệ với Lý Hạo Nhiên, cho nên lúc nhìn thấy Lý Hạo Nhiên kéo Diệp Gia Dĩnh vào cũng khiếp sợ.
Diệp Gia Dĩnh hất tay Lý Hạo Nhiên ra, cau mày nói: “Anh kéo tôi vào đây làm cái gì. Đừng có ngạc nhiên, không phải tôi tới tìm anh, bây giờ tôi đang làm việc ở đây, là diễn viên trong đoàn phim này, diễn vai Phương Văn Vi.”
Vẻ mặt Lý Hạo Nhiên mê man, xoay mặt nhìn Tiểu Lưu: “Phương Văn Vi?”
Tiểu Lưu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Là một trong những người diễn vai bạn của Dụ Hoa Thư, xuất hiện trong phim cũng không nhiều lắm, Dụ Hoa Thư sẽ gọi cô ấy là Tiểu Vi, về phần lời thoại……..Cũng chỉ nói mấy câu thôi.”
Tiểu Lưu nói đến Dụ Hoa Thư đó chính là nữ diễn viên chính, cậu ta nói như vậy chắc là Lý Hạo Nhiên cũng sẽ hiểu, nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh: “Cô điên ư, chạy tới đây diễn vai phụ lại còn giúp người ta mang thùng giấy? Chẳng lẽ là quá nhàm chán cho nên đi trải nghiệm cuộc sống mới?”
“Đừng nói lung tung nữa, anh mới điên. Gần đây tôi xảy ra chuyện gì không phải anh không biết, tôi không đi làm thì sao có thể nuôi sống bản thân.” Diệp Gia Dĩnh trừng mắt.
Lý Hạo Nhiên nghe được những lời này có chút nhe răng trợn mắt, may mà vóc dáng người của anh rất điển trai cho nên làm bộ dạng quái đản như vậy cũng không khó coi: “Không đến nỗi thành ra như vậy chứ, tôi tưởng là cô chỉ không có cổ phần của công ty mà thôi, không thể giống như trước kia ăn chơi lu bù nhưng ít nhất vẫn có thể duy trì cuộc sống bình thường. Hơn nữa, thế nhưng cô lại chịu làm loại công việc này. Thật hay giả vậy?” Lông mày đen nhánh anh tuấn nhếch lên: “Cô thật sự không tới tìm tôi?”
“Tôi thật sự làm việc ở đây anh có ý kiến gì không. Chẳng lẽ người ta nghèo lại không cho phép người ta đi làm sao. Có biết lao động là vinh quang không, đạo lý người người bình đẳng, đừng có tùy tiện kỳ thị địa vị của người khác nếu không tôi sẽ đem những lời này công khai ra ngoài, khiến cho cộng đồng mê điện ảnh sẽ giáo huấn anh. Còn nữa, xin anh đừng suy nghĩ lung tung, hiện tôi không còn tiền mua nhà mua xe cho anh vậy tới tìm anh làm gì. Tôi tới đây là vì thay chị Cố đưa đưa thùng giấy cho Tiểu Lưu.” Diệp Gia Dĩnh nói xong liền hung hăng đưa thùng giấy cho Tiểu Lưu rồi quay đầu bước đi.
Lý Hạo Nhiên ở sau lưng cô sờ sờ mũi một cái: “Được… được… được, cô cam tâm tình tuyện làm người nghèo, ai dám quản chuyện của đại tiểu thư Diệp chứ.” Rồi nói với Tiểu Lưu: “Cô ta quá tự nhiên rồi.”
Tiểu Lưu ôm thùng giấy đứng im, cảm thấy hôm nay được mở rộng tầm mắt, thì ra khi người giàu trở nên nghèo đi sẽ có bộ dạng như thế này, có thể nói là tiến được lùi được, còn rất mạnh mẽ.
Sau khi Lý Hạo Nhiên khiếp sợ với cái phát hiện này thì cảm thấy có chút hả hê, mặc dù anh là bạn trai của Diệp Gia Dĩnh, nhưng giữa hai người không có tình cảm, chẳng những không có tình cảm mà còn có chút thù hận.
Ban đầu Diệp Gia Dĩnh ỷ mình là đại cổ đông nên ăn ngang nói ngược, lấy địa vị bà chủ ép buộc Lý Hạo Nhiên cắt đứt quan hệ với bạn gái rồi qua lại với cô.
Nói tới nói lui thì cũng không đúng lắm, Diệp Gia Dĩnh tùy tiện tìm một công ty muốn bồi dưỡng Lý Hạo Nhiên làm ngôi sao thần tượng, do đó không nên công khai chuyện tình cảm, cũng không lấy cớ để truyền chuyện xấu ra ngoài, chịu cùng anh phát triển một mối quan hệ.
Lý Hạo Nhiên hận đến nghiến răng, coi như Diệp Gia Dĩnh có là một cô gái xinh đẹp cũng không thể làm nguôi lửa giận hừng hực trong lòng với cô. Đáng tiếc, người ở dưới mái hiên, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhắm mắt qua lại cùng cô.
Lúc nghe Diệp Gia Dĩnh tranh chấp với anh trai, sau đó thua sạch tài sản thì anh như được đại xá, lập tức phủi sạch quan hệ với cô, kiên quyết không muốn tiếp xúc với Diệp Gia Dĩnh nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói đến chuyện trả thù, cho tới hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của Diệp Gia Dĩnh mới đột nhiên tỉnh ngộ: Không riêng gì cô mới có thể cưỡi lên đầu lên cổ người khác làm mưa làm gió, hiện tại thời thế thay đổi, bản thân anh ta cũng có thể ăn trên ngồi trước mà chê cười nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh ra khỏi phòng hóa trang của Lý Hạo Nhiên tới nơi không có ai mới dựa lưng vào tường dùng sức vỗ ngực thở dài một hơi.
Cô không phải là người nóng tính, thích nổi nóng với người khác, đôi khi hung hãn là muốn che giấu bộ dạng chột dạ và lúng túng, cho nên vừa rồi không thể không làm ra bộ dạng hung ác.
Sau khi nhìn thấy Lý Hạo Nhiên, trong đầu Diệp Gia Dĩnh vẫn không thể tống khứ những hình ảnh hấp dẫn kia ra khỏi.
Trước mặt cô là Lý Hạo Nhiên cực kỳ anh tuấn, khuôn mặt ngũ quan rõ ràng, trong đầu lại ẩn hiện bóng lưng trần trụi: Màu lúa mì khỏe mạnh sáng bóng, bên hông có một hình xăm diêm dúa lẳng lơ, phía dưới là cặp mông căng đầy ngạo nghễ….
Tình huống này cũng làm cho Diệp Gia Dĩnh cảm thấy da đầu tê dại, khuôn mặt nóng ran, vì không muốn để người khác nhìn thấy sự khác thường nên chỉ có thể dùng bộ dạng hung hăng phô trương nói vài câu sau đó vội vàng chạy đi.
Vài ngày sau, Diệp Gia Dĩnh hết sức khổ sở, chỉ cần cô ở phim trường thì sẽ có biết bao ánh mắt hả hê rơi trên người cô.
Diệp Gia Dĩnh bị nhìn đến lông trên lưng cũng dựng đứng, có đôi khi thật không chịu nổi, không nhịn được mà trừng mắt nhìn lại, Lý Hạo Nhiên - đại minh tinh họ Lý sử dụng khuôn mặt minh tinh nở ra nụ cười rực rỡ nhìn cô, tỏ vẻ tâm tình cực tốt khi nhìn thấy vẻ nghèo túng của cô.
Diệp Gia Dĩnh không có cảm giác mình nghèo khó, nhưng cũng không ưa thích loại ánh mắt này, chuyện này thực sự làm cho người khác có cảm giác đứng ngồi không yên.
Đang suy nghĩ không biết biện pháp giải quyết, thì đột nhiên đến phần diễn của cô, vậy là mấy ngày tới cô sẽ được ra khỏi phim trường.
Thế Diệp Gia Dĩnh mới biết, đoàn làm phim trong quá trình làm phim đã sớm được phối hợp nhịp nhàng, kế hoạch đã được lên sẵn, mỗi ngày muốn quay cái gì đều sẽ phải thông báo với đạo diễn.
Nếu như cô có người chiếu cố, cho người đi chào hỏi tổ làm phim, thì thật ra không cần mỗi ngày đều phải tới đoàn phim.
Giờ thì tốt rồi, trở thành tạp vụ hậu cần của đoàn phim, ngày ngày theo đoàn biên kịch của chị Cố bận túi bụi. đoàn làm phim trả cho cô mấy ngàn tiền công thật ra là rất lời rồi, chẳng những có người diễn vai phụ còn kiêm luôn cả người làm công.
Không trách được mấy ngày nay Lý Hạo Nhiên đều nhìn cô cười đến hả giận.
Chỉ là chị Cố nhìn thấy cô tính khí điềm đạm, chịu khó thì hết sức thích cô. Khi biết Diệp Gia Dĩnh đang một mình nuôi con trai bốn tuổi, áp lực kinh tế rất lớn, cho nên đầu tiên là lòng đầy căm phẫn đem tất cả những tên đàn ông thối tha không có trách nhiệm mà chửi rủa một trận, may mắn là chị ấy vẫn còn độc thân. Sau đó còn tốt bụng giúp cô một tay, nói hai ngày nữa sẽ đi nói chuyện với chủ nhiệm sản xuất, giúp cho Diệp Gia Dĩnh kiếm một công việc tạm thời trong đoàn phim, giống như bây giờ đi theo giúp đỡ chị ấy, còn có thể kiếm thêm một chút tiền công.
Diệp Gia Dĩnh cũng không có nói nhiều lời, đây chính là điển hình của người ngốc có phúc của người ngốc, nếu như cô quá so đo, khi đến đây cái gì cũng thăm dò nghe ngóng, những chuyện không liên quan đến mình tuyệt đối sẽ không làm vậy thì sẽ không có cơ hội tìm thêm việc làm rồi.
“Tiểu Dĩnh, em giúp chị nói Bàn Tử mang mấy cái thang này đi chỗ khác.” Từ khi chị Cố hứa hẹn giúp Diệp Gia Dĩnh kiếm việc làm thêm cho nên cũng danh chính ngôn thuận mà nhờ vả cô.
“Dọn đi chỗ nào? Phó đạo diễn Lý nói chúng ta sắp có cảnh đùa giỡn dưới mưa.” Diệp Gia Dĩnh sợ làm trễ nãi việc chính.
“Để bên kia, rất gần đây thôi, qua giúp chị một tay là được.” Bàn Tử ôn tồn nói với Diệp Gia Dĩnh, anh ta là người điều chỉnh ánh sáng tên là Hoàng Vĩ, thân thể khỏe mạnh, bởi vì dáng dấp mập mạp, lại có thâm niên như chị Cố nên mọi người liền gọi anh ta là Bàn tử.
Mỗi lần diễn viên phụ xinh đẹp Diệp Gia Dĩnh phụ giúp anh ta thì anh ta đều hết sức khách khí.
Diệp Gia Dĩnh nhìn anh ta chỉ vào một đống đồ chất ở bên ngoài liền đồng ý nói: “Được.”
Lúc cô vén tay áo khom lưng xuống thì cảm giác đứng ngồi không yên ấy lại tới, đây đã là lần thứ tư của hôm nay rồi, thật sự là không thể nhịn được nữa, lập tức quay đầu trừng mắt.
Chị Cố thấy cô mạnh mẽ quay đầu lại liền nhìn theo một chút, kết quả là kêu lên một tiếng sợ hãi: “Tiểu Dĩnh, Lý Hạo Nhiên đang cười với em kia. Thật kinh người, thật là đẹp trai nha.”
Diệp Gia Dĩnh nhún nhún vai không thừa nhận: “Có lẽ anh ta đang cười với ngọn đèn vàng đấy, em chỉ là một diễn viên phụ làm sao anh ta có ấn tượng.”
Lúc này Diệp Gia Dĩnh vô cùng cảm thấy may mắn, trước kia năng lực quản lý có hạn, không hiểu chuyện công ty, cho nên dù chiếm giữ nhiều cổ phần của Diệp Thị nhưng cũng không đảm nhận chức vụ cao nhất, cho nên không nhiều người biết cô cũng lắm, nếu không thật là không thể tới đây làm……….bị người ta chỉ chỏ cũng rất khó chịu.
Sau khi phụ mang đồ, phó đạo diễn Lý tới bảo cô chuẩn bị bối cảnh kế tiếp, thuận tiện cũng bảo những diễn viên quần chúng chú ý những điều quan trọng.
Màn này là khi nữ chính có tâm tình không tốt, liền hẹn hai người bạn (bạn thân của cô và Diệp Gia Dĩnh) đi đến quán bar uống rượu giải sầu, lúc đi ra bên ngoài thì trời đổ mưa, nữ chính uống rượu giải sầu muốn say rồi, bạn thân đang buồn rầu không biết làm sao đưa cô ta về thì đúng lúc gặp phải nam phụ số hai, nam phụ số hai lập tức cởi áo khoác tây trang đắt tiền che mưa cho nữ chính, rồi cùng bạn thân nữ chính đưa cô ta trở về nhà, mà bọn họ không để ý tới nữ phụ số bốn Diệp Gia Dĩnh đang chua xót một thân một mình đứng dưới mưa hâm mộ nhìn mấy người đi xa.
Cảnh này chủ yếu là muốn thử thách biểu hiện say rượu của nữ chính, Diệp Gia Dĩnh cũng có một chút bối cảnh, nhưng cũng chỉ là biểu lộ vẻ mặt hâm mộ, vốn là không khó diễn.
Nhưng đạo diễn cho rằng nữ chính chưa thể hiện tốt vẻ say rượu, đạo diễn vốn chỉ yêu cầu cô ta ngà ngà say nhưng khi cô ta diễn tả lại là vẻ say, cho nên bị kêu cắt hai lần, vì vậy cảnh này Diệp Gia Dĩnh cũng phải hai lần hứng mưa như trút.
Rốt cuộc khi quay xong thì toàn thân cũng ướt đẫm rồi, đi tới phòng thay đồ công cộng thay quần áo xong liền lau khô tóc, cô sợ bị cảm, nên nhanh chóng đi rót một chén nước nóng cầm trong tay.
Lúc trưa, khi tất cả mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm hộp, Diệp Gia Dĩnh ngồi một mình, muốn uống hết ly nước ấm, đén khi cảm thấy thân thể ấm áp rồi mới đi ra.
Đang cúi đầu dùng sức uống hớp hớp chút nước ấm, một khuôn mặt anh tuấn từ bên ngoài ngó vào: “Tại sao cô không đi ăn cơm?” Là Lý Hạo Nhiên không biết từ đâu chạy đến chỗ của diễn viên quần chúng.
“Tôi lạnh, muốn uống ly nước nóng nữa rồi sẽ đi.” Diệp Gia Dĩnh thuận miệng trả lời.
Lý Hạo Nhiên bỏ tay trong túi, nhanh chóng đi tới, ngó nghiêng xung quanh một chút rồi mất tự nhiên hỏi: “Cô không sao chứ, tôi nhớ lúc trước khi mắc mưa cô sẽ bị dị ứng.”
“Không có gì, tôi không có yếu đuối như vậy.” Diệp Gia Dĩnh cảm giác trên bả vai mình hơi ngứa, mới lúc nãy khi thay quần áo liền đỏ ửng một mảnh, cô cũng không hề gãi, đây chỉ là triệu chứng da thịt hơi nhạy cảm, cũng giống như nổi mề đay, nếu không đụng vào thì sẽ không sao, cũng không đến mức bị coi là dị ứng.
Diệp Gia Dĩnh không quan trọng, lấy một túi điểm tâm Diệp Ba Ni không ăn, chuẩn bị ăn lót dạ.
Cô hỏi Lý Hạo Nhiên: “Tại sao anh không đi ăn cơm?” Nói xong liền đem một ít điểm tâm nhỏ đưa cho anh ta: “Có muốn ăn không?”
Lý Hạo Nhiên là một người miệng cứng nhưng lòng mềm, mấy ngày nay nhìn Diệp Gia Dĩnh bị người khác coi là người làm công sai bảo cũng cảm thấy hả giận, nhưng thấy cô không chịu được mưa nhưng phải dầm mưa ba lần, đến khi đạo diễn nói ok đã trở nên ướt sũng liền lo lắng, sợ xảy ra vấn đề. Mặc dù đoàn làm phim có hệ thống cung cấp nước, nhưng ai biết được hệ thống phun nước ấy có sạch sẽ hay không, thân thể đại tiểu thư Diệp cực kỳ yếu đuối, chỉ cần quần áo hơi cứng một chút cọ vào cũng sẽ ửng đỏ, vì vậy nên muốn ghé xem qua một chút.
“Tiểu Lưu đi lấy cơm rồi, tôi không có việc gì nên muốn đi dạo.” Lý Hạo Nhiên kiếm cớ.
Trước kia anh ta ở chung với Diệp Gia Dĩnh tâm trạng luôn buồn bực nhưng không thể chọc vào đối phương, cho nên luôn bày ra bộ dạng lạnh lùng, trên gương mặt anh tuấn luôn mang vẻ lạnh lẽo bất chấp ngày đêm, Diệp Gia Dĩnh thích điều này nên cũng không để ý, hiện tại mọi chuyện thay đổi, Lý Hạo Nhiên có chút không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với cô.
Anh ta lấy từ trong túi ra một khối bánh có nhân sữa đặc và mật ong: “Cái này là gì?” Thử cắn một cái: “Ừ cũng không tệ lắm, ăn rất ngon.”
Đây là bánh mới Diệp Gia Dĩnh thử làm cho Diệp Ba Ni, lần đầu tiên làm cho nên tỷ lệ nguyên liệu không điều chỉnh tốt, không đủ ngọt nên Diệp Ba Ni sẽ không chịu ăn, cô cũng không lãng phí đồ, vì vậy tự mình mang đi để ăn: “Tôi cũng cảm thấy mùi vị tạm được, là đồ ăn tôi làm cho con trai.”
Loại đồ ăn không quá ngọt này rất hợp với khẩu vị của Lý Hạo Nhiên, anh ta cũng chưa ăn cơm trưa nên có chút đói, sau khi ăn xong một miếng liền lấy cái thứ hai, còn chưa đưa đến bên miệng liền bị lời nói của Diệp Gia Dĩnh làm cho khựng lại, hoảng sợ hỏi: “Con trai!!! Con trai của người nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.