Chương trước
Chương sau
Kỹ thuật lái xe củaTiểu Dương rất tốt, lái xe trong đường núi mà như trên đất bằng, vừa ổnvừa nhanh, còn vừa an ủi Diệp Gia Dĩnh nữa, "Tiểu Dĩnh, đừng nóng vội!Trở về xem tình hình như thế nào trước đã! Xã hội hiện nay là xã hộipháp chế, cho dù nhà họ có tiền thì cũng không thể ngang nhiên chiếmđoạt đứa bé như thế được! Huống chi cô cũng không phải là không có hậuphương, chỉ cần họ có chút lý trí thì sẽ không dàm làm xằng làm bậy!"

Diệp Gia Dĩnh mở cửa sổ xe ra một chút để gió núi mát lạnh thổi vào có thể ổn định tâm trạng của mình hơn.

Tiểu Dương biết lúc này Diệp Gia Dĩnh chắc chắn đang vô cùng lo lắng, vôcùng phiền não, cho nên cũng không mong cô sẽ lên tiếng trả lời, vừa lái xe vừa thừa lúc đường đi bằng phẳng hơn thì nói tiếp, "Chỉ sợ là cóhiểu lầm gì đó, trở về giáp mặt hỏi rõ là được rồi, trước đó không phảinhà họ còn bày tỏ thái độ rất tốt ư, tôi thấy Hạ Vũ vẫn luôn kháchsáovới cô, chính cô đã nuôi lớn con của anh ta, còn nuôi dưỡng đến xinhđẹp đáng yêu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Sao có thể nóitrở mặt là trở mặt ngay được? Huống chi kiên quyết cướp con khỏi mẹ ruột là điều trái pháp luật, trừ phi người mẹ có lỗi vô cùng lớn, hoặc làkhông có khả năng nuôi dưỡng mới có thể làm vậy."

"Người mẹ cólỗi vô cùng lớn?!" Tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt lại, Diệp GiaDĩnh cảm thấy có lẽ đã tìm ra được nguyên nhân khiến nhà họ Hạ đột nhiên làm như thế rồi.

Tiểu Dương không biết cô đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục trấn an, "Đúng vậy, ngược đãi đứa bé, hoặc là không cho phép đứa bé đi học... Điều này chỉ có người biến thái quá mức mới làm được, chúngta không có liên quan gì đến những việc này cả."

Diệp Gia Dĩnhkhông muốn nhiều lời với cô ấy nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp ThừaTrạch, "Người của nhà họ Hạ nhân lúc hôm qua em xuất ngoại với đoàn phim đã đón Ba Ni về đó, bây giờ bỗng nhiên lại không cho nó về!"

Đầu bên kia hình như Diệp Thừa Trạch đang nói chuyện với ai đó, đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó nói với đối phương, "Cậu đợi lát nữa hãy quaylại." Đợi đến lúc người kia đi rồi mới nói với Diệp Gia Dĩnh, "Giờ emđến nhà họ Hạ đòi người đi, nếu bọn họ dám không trả Ba Ni lại thì trựctiếp gọi cho cảnh sát nói có người cướp con!"

"Hiện giờ em đangtrên đường đến nhà họ Hạ. Nhưng bọn họ không trả Ba Ni lại liền báo cảnh sát e rằng...." Xảy ra tranh chấp dân sự thì báo cảnh sát, loại hành vi này có thể có sức uy hiếp rất lớn đối với người thường, nhưng nhà họ Hạ lại không phải người thường, Diệp Gia Dĩnh sợ rằng báo cảnh sát chưahẳn sẽ có hiệu quả.

Diệp Thừa Trạch ở đầu dây bên kia cười lạnhmột tiếng, "Không phải ông cụ Hạ và Phó Cục trươngr Ngô có quan hệ rấttốt sao? Em nói cho bọn họ biết xã hội hiện nay là xã hội pháp chế, làmcái gì cũng phải tuân thủ luật pháp, nếu không chúng ta mời Phó Cụctrưởng Ngô đến phán xét, xem mấy người đó giải quyết thế nào."

Diệp Gia Dĩnh đã hiểu, trong lòng có chút khuyến khích, sau khi nghe ý nàycủa anh trai thì có cái bệ đối cứng với nhà họ Hạ. Điều này cũng có thểhiểu, công ty của bọn họ là công ty giải trí, tiếp xúc với người của mọi tầng lớp có tốt có xấu, một chút bản lĩnh ở nhiều phương diện An Bảonày vốn nên có, nếu so về mức độ quan hệ giao thiệp rộng thì nhất địnhDiệp Thừa Trạch không bằng được nhà họ Hạ, "Anh giúp em thêm một việcnữa đi."

Diệp Thừa Trạch, "Sao?"

"Trong công ty trước kiacó một đội trưởng của đội bảo vệ là Vương Mẫn Nam, anh giúp em điều traxem hiện giờ người này có còn làm ở đó nữa hay không, nếu còn thì cho ít tiền hoặc là dùng biện pháp khác bắt buộc phải bịt miệng gã lại, nóicho gã biết không được nói ra chuyện trước kia cho bất cứ ai, em từng để gã dẫn người xử lý một người phụ nữ!" Diệp Gia Dĩnh ngẫm lại rồi bổsung, "Nếu anh thấy khó tìm được người này thì hỏi thăm Trịnh Minh Duệ,ban đầu người này là do hắn giới thiệu cho em."

"Trịnh Minh Duệ?!" Giọng điệu của Diệp Thừa Trạch thay đổi, "Là chuyện gì?"

Cho dù quan hệ giữa Diệp Gia Dĩnh và Tiểu Dương có tốt đến đâu thì cũngkhông thể nói vụ sai lầm lớn đó của 'cô ta' ở trước mặt Tiểu Dương được, dù sao chuyện này càng ít người biết thì càng tốt! Nên cô khẽ nói, "Đợi một thời gian nữa em sẽ từ từ giải thích rõ cho anh."

======

Diệp Gia Dĩnh không thông báo trước đã trực tiếp vọt tới nhà họ Hạ, bìnhtĩnh nói với dì Mạc dẫn cô đi vào, "Phiền dì mang con tôi ra đây, tôiđến đón nó về nhà."

Thần sắc dì Mạc có chút kỳ lạ nhìn cô chằmchằm, "Diệp tiểu thư nên đến phòng khách trước đã, giáo sư Ngô đang ởđó, đúng lúc bà ấy cũng có chuyện muốn nói với cô."

Diệp Gia Dĩnh vừa bước vào phòng khách thì nhướn mày, thấy Hoàng Tư Nhã đang ngangnhiên ngồi bên cạnh bà nội của Hạ Vũ, cô lập tức gọi cho Tiểu Dương đang đợi ở bên ngoài, "Tiểu Dương, phần danh sách phô tô có mang theo đókhông?"

Tiểu Dương có chút không hiểu nhưng vẫn trả lời ngay, "Đúng lúc trong xe có một bản, cô muốn nó bây giờ sao?"

Diệp Gia Dĩnh, "Đúng vậy, cầm vào đây giúp tôi, cám ơn!"

Bà nội Hạ Vũ vẫn cho rằng điệu bộ của Diệp Gia Dĩnh quá tùy ý, không đượcnuôi dạy đàng hoàng như Hoàng Tư Nhã, bây giờ thấy cô vào cửa mà khôngchào hỏi, chỉ nhìn thoáng qua mấy người trong phòng một cái rồi lấy điện thoại ra gọi điện khiến bà càng thêm bất mãn, không chịu đựng được nữalên tiếng nói, "Diệp tiểu thư, cô ngồi đi." Quay sang nói với dì Mạc,"Gọi Tiểu Vũ ra đây đi."

Diệp Gia Dĩnh đi tới ngồi xuống chiếcghế sô pha đối diện với bà, thầm nghĩ lúc này ngay cả Hạ Vũ cũng ở nhà,xem ra là đang chờ cô đây mà!

Không khách sáo với đối phương, hơi hất cằm lên nhìn giáo sư Ngô, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi tới đón Ba Nivề nhà, hôm qua khi Hạ Vũ nói với tôi muốn đưa Ba Ni về nhà chơi nhưnglại không nhắc tới việc sẽ giữ lại ngủ qua đêm, cũng không nói gì đếnviệc hôm nay sẽ không đưa Ba Ni đến nhà trẻ! Trẻ con quan trọng nhất làcuộc sống phải có quy luật, các người không thương lượng với tôi mà đãtự tung tự tác như thế thật sự khiến tôi vô cùng thất vọng. Nếu đã nhưvậy, vậy thì từ nay về sau tôi sẽ không thể yên tâm để Hạ Vũ đưa Ba Nivề nữa!"

Nét mặt của bà nội Hạ Vũ không thay đổi gì, vô cùng bình tĩnh, ngôn từ sắc bén phản bác lại, "Diệp tiểu thư, cô không cần phảigiả bộ ở trước mặt chúng tôi làm người mẹ tốt, nếu cô thật sự quan tâmbảo vệ con trai của Tiểu Vũ thì tại sao lại để cho nó bị tổn thương lớnđến vậy! Cô không an tâm để Tiểu Vũ đưa Ba Ni về đây, tôi cũng không yên tâm để cô chăm sóc thằng bé đâu! Vui vẻ, đừng nói những lời lẽ bao biện hoa mỹ đó, muốn bao nhiêu tiền mới có thể chuyển giao quyền nuôi Ba Nicho cha nó hả? Cô nói một con số đi, chỉ cần trong phạm vi cho phép thìtôi sẽ xem xét!"

Đang nói chuyện thì Hạ Vũ bước nhanh tới, vẫnluôn không lên tiếng Hoàng Tư Nhã lập tức mềm giọng bắt chuyện, dùng bộdạng tiểu thư nho nhã khẽ nói, "Anh ngồi ở đây đi, bà nội đang nóichuyện với Diệp tiểu thư."

Hạ Vũ thản nhiên nhìn Hoàng Tư Nhã chỉ cho anh chỗ bên cạnh cô ta, không có phản ứng gì, bày ra dáng vẻ quenthuộc, tay đút trong túi quần đứng bên ghế sô pha của Ngô giáo sư đangngồi, lúc anh vừa mới vào thì nghe thấy bà nội không hề khách sáo hỏiDiệp Gia Dĩnh muốn bao nhiêu tiền, lúc này như nghĩ tới cai gì đó chờđợi câu trả lời của Diệp Gia Dĩnh.

Để kiểm chứng lời mật báo vàsuy đoán của Hoàng Tư Nhã có thật hay không cũng rất đơn giản, chỉ cầnxem xem Diệp Gia Dĩnh có muốn lấy tiền hay không là được! Thử dò xétngười khác như vậy mặc dù có chút vô lễ, nhưng vì Diệp Ba Ni anh khôngthể không làm!

Máu mủ là một thứ vô cùng diệu kỳ, ai cũng khôngngờ tới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tình cảm của anh giành cho contrai đã sâu sắc đến vậy! Anh tình nguyện làm tất cả những gì mình có thể làm được cho Ba Ni, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả việc đảm bảoBa Ni có một người mẹ xứng đáng.

Trẻ con nhất định không thể xarời mẹ ruột, dựa vào tính cách của Hạ Vũ cũng không có khả năng tự mìnhchăm sóc đứa nhỏ chu đáo, cho nên anh nhất định phải đảm bảo 100% mẹ của Ba Ni không phải là người bạc tình, là người phụ nữ dùng con đổi lấytiền bạc, địa vị, nếu như sự thật chứng minh Diệp Gia Dĩnh là người nhưvậy, vậy thì dù cho có phải liều mạng anh cũng phải đổi cho thằng bé một người mẹ hợp cách.

Bởi vậy trước tiên Hạ Vũ không biểu lộ bất kì thái độ nào, chỉ im lặng quan sát phản ứng của Diệp Gia Dĩnh.

Diệp Gia Dĩnh dứt khoát không nhìn anh, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào thầnsắc uy nghiêm của bà cụ nhà họ Hạ, chậm rãi mở miệng, giọng nói khônglớn nhưng trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ lạnh băng, "Bà để chotôi ra giá? Chẳng lẽ bà cho rằng Ba Ni có thể dùng tiền là mua đượcsao?"

Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, "Đừng ăn nói lung tung! Ba Ni vốnchính là con cháu nhà chúng tôi! Nếu cô không thể chăm sóc được thì đểchúng tôi mang về nuôi dưỡng là điều đương nhiên! Diệp tiểu thư, tôi nểmặt cô là mẹ ruột của Ba Ni mới kiên nhẫn như vậy, hi vọng cô đừng tiếptục làm bộ làm tịch nữa, cô có huênh hoang cũng không thể hét giá trêntrời được! Như vậy đi, năm trăm vạn! Tôi đảm bảo sẽ trả cho cô trong một lần, quyền nuôi đứa nhỏ sẽ giao cho ba thằng bé!"

Diệp Gia Dĩnh tức quá hóa cười, "Năm trăm vạn! Mười triệu cũng không thể!"

Bà nội Hạ Vũ giận tái mặt, "Diệp tiểu thư, cô không cần thiết phải dùng công phu sư tử ngoạm*!"

(* lớn tiếng đưa ra điều kiện)

Diệp Gia Dĩnh nghiêm mặt, "Tôi không phải đang dùng công phu sư tử ngoạm, mà là căn bản không đồng ý! Ba Ni là con của tôi, nuôi dưỡng thằng bé lànghĩa vụ của tôi, cũng là quyền lợi của tôi, bao nhiêu tiền cũng đừnghòng mua được!" Cười nhạt, "Tôi để cho con nhận cha ruột là hi vọngthằng bé sẽ có hoàn cảnh phát triền hoàn toàn bình thường, những đứa trẻ khác có cha mẹ, ông bà, nó cũng được phép có, cho dù vì vài nguyên nhân đặc thù mà cha mẹ của nó không thể ở cùng một chỗ, dẫn đến việc nó phải sống trong gia đình đơn thân, nhưng ít nhất tôi muốn tận lực làm đượctất cả mọi thứ để cho nó không thiếu tốn tình cảm! Nhưng hiện giờ xem ra cố gắng và lòng tốt của tôi uổng phí rồi, đã không hiểu và tôn trọng mẹ của Ba Ni như vậy, lại còn dễ dàng tin lời gièm pha của Hoàng Tư Nhã –một người chẳng có quan hệ gì, vậy thì tin rằng sau này Ba Ni lớn lêncũng sẽ thông cảm cho tôi!"

Bà nội Hạ Vũ không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, có phần nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ, còn Hoàng Tư Nhã thìtức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, "Gia Dĩnh, tôi cũng chỉ vì lo lắng mới nói sự thật cho bà nội biết mà thôi, sao cô có thể mắng người như vậy!Sinh đứa nhỏ ra mà không chăm sóc nó, tùy tiện ném cho một bảo mẫu không có bối cảnh lai lịch rõ ràng, làm hại thằng bé chịu nhiều đau khổ ngaytừ khi còn bé, đây đều do sự hồ đồ của cô, chẳng lẽ tôi phải thay côgiấu diếm tất cả mọi chuyện sao?"

Diệp Gia Dĩnh lạnh lùng trừngcô ta, "Chứng cớ đâu? Hoàng Tư Nhã, chuyện vu oan giá họa cho người khác này không có chứng cớ thì đừng có nói hươu nói vượn, châm ngòi ly gián, chẳng lẽ tôi mắng cô là sai!"

Nói xong cô bỗng nhiên đứng dậy,hai bước đi tới trước mặt Hoàng Tư Nhã, một phát bắt lấy vạt áo trướccủa cô ta, mạnh mẽ giáng một cái tát, một tiếng 'bốp' vang lên, sức lựcmạnh đến mức cả bàn tay đều tê rần.

Hoàng Tư Nhã giở mánh nói xấu còn có thể, chứ đánh nhau thì chưa từng luyện qua một lần, thậm chíbình thường còn phải chú ý đến hình tượng, chỉ sợ tay dùng sức nhiều quá sẽ biến dạng trở nên xấu xí, cho nên mặc dù thỉnh thoảng có đi tập thểhình cũng vì duy trì vóc dáng chứ không luyện tập sức lực cánh tay, bởivậy mới không có sức phản kháng, một cái tát giáng xuống đã quỳ rạp trên mặt đất, nửa bên mặt bị tát đau nhói, còn chưa hết bất ngờ, Diệp GiaDĩnh lại nhanh chóng giẫm lên hai chân cô ta.

Diệp Gia Dĩnh đangmang đôi giày công sở mũi nhọn da màu đen, chất lượng đôi giày này đúnglà rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lớp da hơi cứng, bình thườngDiệp Gia Dĩnh kết thúc công việc sẽ đổi lại đôi giày hay đi, hôm naychạy tới đây quá gấp gáp cho nên không nhớ đến việc đổi lại, vừa vặndùng để đá người, đương nhiên sẽ không đá tới những chỗ hiểm yếu, cú đávừa hiểm vừa chuẩn, sau khi đá xong còn hung hăng giẫm lên hai cái nữa!

Hoàng Tư Nhã lập tức đau đến mức hét toáng lên!

Hạ Vũ và bà nội của anh đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không kịp phảnứng mà ngăn lại, hơn nữa Diệp Gia Dĩnh cũng đã đánh xong, vỗ vỗ tay ngồi trở lại vị trí cũ, nói với những người trước mặt, "Không ai có thể camđoan vĩnh viễn sẽ không có rủi ro, cho dù tôi có tận lực chăm sóc Ba Nithì cũng không dám đảm bảo những kẻ như Hoàng Tư Nhã sẽ không làm hạiđến nó! Nhưng tôi tuyệt đối có thể đảm bảo những kẻ như Hoàng Tư Nhã dám làm hại đến cuộc sống hàng ngày của con trai tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh cho cô ta không đứng dậy được!"

Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, vội vànggọi hai người tới đỡ Hoàng Tư Nhã, nhìn xem thương tích thế nào, "Diệptiểu thư, cô được giáo dục thế nào mà lại đột nhiên ra tay như thế!"

Diệp Gia Dĩnh, "Tôi được nuôi dạy thế nào cũng không phải sử dụng với loại người này."

Hạ Vũ đột nhiên hoài nghi bản tính thích đánh người của Diệp Ba Ni chưa chắc đã di truyền từ mình.

Hoàng Tư Nhã vô cùng chật vật vịn người hầu bên cạnh, eo bị đá không đứngthẳng dậy được, nửa bên mặt đã có phần sưng đỏ lên thành cục bướu, nóichuyện còn run rẩy như sắp khóc, "Diệp Gia Dĩnh, cô là người đàn bàchanh chua, tôi muốn báo cảnh sát!"

Diệp Gia Dĩnh, "Báo đi, tôi cũng đang muốn báo có người thiếu nợ tôi không trả còn ác ý phỉ báng vu oan nữa!"

Hoàng Tư Nhã vừa đau vừa tức, bị thương đến không thở được, "Tôi không phỉbáng cô! Do tôi nghe được một người đàn ông họ Vương nói, người đó làđội trưởng đội bảo vệ của Thiên Hằng."

Diệp Gia Dĩnh hừ một tiếng, "Người họ Vương này là gì của cô? Người thân? Hàng xóm? Bạn thân? Gã nói gì thì cô tin đó sao?"

Đúng lúc Tiểu Dương mang hóa đơn đến đưa cho Diệp Gia Dĩnh, vừa thấy thảmcảnh của Hoàng Tư Nhã thì giật mình, "Ái chà, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Gia Dĩnh cầm hóa đơn qua đưa cho bà nội Hạ Vũ, "Thứ này tôi đã sửa lạiđưa tới cho nhà của Hoàng Tư Nhã một bản, vừa vặn trong tay còn lưu lạibản phô tô này, bà xem chút đi."

Bà nội Hạ Vũ nghi hoặc nhận lấy, "Đây là cái gì?"

Diệp Gia Dĩnh, "Là bản ghi chép chi phí của tôi và Hoàng Tư Nhã khi ở cùngvới nhau, đương nhiên, người trả tất cả mọi thứ là tôi! Hoàng Tư Nhã chỉ tùy tiện nói vài câu mà bà đã tin, vậy thì những thứ này của tôi đều là bằng chứng vô cùng rõ ràng, như vậy thì càng có giá trị thuyết phục hơn mới phải! Tôi đưa một phần danh sách này cho các người xem không có ýgì khác, chỉ muốn chứng minh Hoàng Tư Nhã là một tiểu nhân tiêu tiềnlãng phí của tôi còn nói xấu sau lưng tôi, nhân phẩm cực kỳ đê tiện, tôi nói cho các người một câu cảnh tỉnh, những lời nói của loại người nàyđừng tin thì tốt hơn."

Hạ Vũ vẫn luôn im lặng, đang muốn khomngười nhìn bảng danh sách trong tay giáo sư Ngô thì bị người hầu gọi đinghe điện thoại. Hoàng Tư Nhã vừa bị người ta tát một cái, cả khuôn mặtvốn đã vô cùng khó coi, lúc này nghe thấy Diệp Gia Dĩnh đưa cho bà nộiHạ Vũ nhìn cái gì thì sắc mặt càng đặc sắc hơn, "Cô! Diệp Gia Dĩnh, cônghèo đến điên rồi! Chút tiền lẻ như vậy cũng mang ra so đo cho được!"

Diệp Gia Dĩnh thản nhiên liếc cô ta một cái, "Quả thật chỉ là một chút tiềnlẻ, nhưng tôi đã sớm nói chút tiền lẻ này không thể khinh thường rồimà!"

Hạ Vũ đi nghe điện thoại, là ông nội của anh gọi tới.

Mấy ngày gần đây ông cụ Hạ vẫn luôn ở cùng với anh trai của Hạ Vũ là Hạ Hoa đợi ở xưởng thuốc, hôm nay vị Phó cục trưởng Ngô có giao tình không tệbỗng nhiên gọi tới bảo ông nhanh chóng xem trong nhà có chuyện gì xảyra, sao có thể kiên quyết đi cướp con nhà người ta được cơ chứ? Ngườinhà đó đã báo cáo lên thượng cấp rồi! Cấp trên đã phái người đi thăm dòrồi, các người chắc chắn không tránh khỏi liên quan, đây cũng không cònlà xã hội cũ nữa, huống hồ đối phương cũng không phải là người có thểtùy tiện ức hiếp được, là ông chủ của công ty giải trí Thiên Hằng - Diệp Thừa Trạch! Nhà của giáo sư Ngô ông rất hiểu đạo lý sao lại đi cướpcháu trai nhà người ta chứ, người ta có thể đồng ý được sao!

Ôngnội Hạ Vũ tức đến mức ngã ngửa ngay tại chỗ, lập tức gọi điện thoại về,"Tiểu Vũ, bà nội cháu già rồi nên hồ đồ rồi, sao cháu cũng hồ đồ theovậy! Sao có thể làm xằng làm bậy như vậy được!"

Hạ Vũ nhẹ giọnggiải thích, "Không trách bà nội được, tin tức Hoàng tiểu thư mang đến có độ tin cậy rất cao, nói vô cùng bài bản, thời gian nhân vật đều khớp,với tính tình trước kia của mẹ Ba Ni thì điều này cũng không phải làkhông đúng, cháu tin Hoàng tiểu thư đã dám nói thì không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa còn có rất nhiều điểm chỗ trùng hợp khiến người takhông thể không cảm thấy cô ấy có nhiều đạo lý như vậy." Giải thích nhưthế xem chừng là đơn giản nhất rồi, lại nói, "Đây đều là chuyện của mấynăm trước, cho dù chúng ta có sai người đi thăm dò thì cũng chưa chắc đã tra được cái gì, cách đơn giản nhất chính là để bà nội ra mặt hỏi mộtlần, nếu như mẹ Ba Ni đòi tiền, thì chứng tỏ điều Hoàng tiểu thư nói làchính xác."

Ông nội Hạ Vũ nghe thấy vậy thở dài, "Vậy cô gái đó đòi tiền sao?"

Trong giọng nói của Hạ Vũ lộ ra chút thoải mái, "Cũng may không có!"

Ông nội Hạ Vũ tiếp tục thở dài, "Vấn đề bây giờ là cháu và bà nội của cháuđã đắc tội vô cùng thảm với mẹ Ba Ni rồi, từ nay làm sao mà gặp mặt được đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.