Cuối hè , ánh mặt trời từ tứ phía xuyên qua lớp kính , ánh vàng trong vắt nhuộm hồng cả căn phòng , cũng nhuộm lên dáng người duy nhất lúc này đang đứng lặng hồi lâu.
Người trẻ đó , yên lặng mặc cho ánh sáng rạng rỡ quấn thân , nhưng từ đầu đến cuối không lộ ra vẻ tươi cười.
Cô , Lạc Lê Nhi , từ nhỏ nụ cười chính là thứ không nên có , nụ cười của cô đã chôn theo người cha phản bội từ lâu , thân phận đứa con mồ côi của kẻ phả bội như cô , bị mọi người vứt bỏ cũng là điều hiển nhiên !
Nhưng mà , lại có một người , một người đáng lý phải muốn thấy cô tự sinh tự diệt nhất , lại tự mình sắp xếp hội nghị tiếp nhận cô .
Rất kỳ quái , có phải hay không ? Vấn đề này cô đã nghĩ kĩ nhiều năm vẫn không có lời giải , chỉ biết mình chỉ có hắn .
Nhớ lại lần đầu gặp mặt hắn , chính là ngày hắn dẫn đầu rất nhiều huynh đệ đến nhà bắt cha cô đi , lúc ấy cô sợ đến ngay cả khóc cũng không thành tiếng , kẻ làm thủ lĩnh như hắn lùi lại nhìn cô chằm chằm hồi lâu , sau đó sai người mang cô đi . Cô nghĩ rằng mình sẽ đi theo cha , lại không ngờ khi gặp mặt lại , cô lại được hắn nhận nuôi , cuộc đời hai người từ đó cũng bắt đầu giao nhau.
Nhưng mà vào ở Diêm Minh mới là bắt đầu của tất cả ác mộng , đừng nói lúc ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-yeu-nguoi/1539518/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.