Đúng lúc Diệp Chu chuẩn bị đi tới, liền nhìn thấy trong mắt Giang Đình Viễn vốn đang đứng đó hiện lên một tia hoảng sợ hiếm thấy.
Diệp Chu còn chưa nghĩ ra chuyện gì có thể khiến một người bình tĩnh như Giang tổng lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay sau đó cậu đã bị Giang Đình Viễn nhào tới đè xuống đất, giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng súng và tiếng đàn ông kêu rên.
Khi người ta sợ hãi, đầu óc họ thường sẽ xuất hiện tình trạng trống rỗng trong chốc lát, Diệp Chu mở to mắt nhìn Giang Đình Viễn đang đè lên người mình.
Môi Giang Đình Viễn tái nhợt, khuôn mặt này hiếm khi có nhiều biểu tình gì, hắn luôn bình tĩnh, thong dong, cũng cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như chỉ cần đứng bên cạnh hắn cũng có thể cho người ta đủ cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn này rất hư vô, nhưng Diệp Chu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Mà sự thực cũng chứng minh đúng là như thế, ngay cả một giây trước khi Giang Đình Viễn ngã xuống, hắn vẫn nhớ lấy tay bảo vệ đầu Diệp Chu để tránh khi cậu ngã xuống bị va trúng chỗ hiểm.
Diệp Chu cả người choáng váng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, chắn Giang Đình Nguyên ở phía sau, nhặt khẩu súng trên mặt đất, nạp đạn rồi bắn mấy phát vào tên săn trộm phía sau.
Tài thiện xạ của cậu không tốt, thực tế trước khi đến Nam Phi, kiến thức về súng của Diệp Chu chỉ tồn tại ở phạm vi đạo cụ mô phỏng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-phai-tieu-het-tien-cua-nhan-vat-phan-dien-truoc-khi-han-pha-san/3561979/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.