Diệp Chu kéo vali của mình, bước đi trong vô định.
Đã sớm tìm được nhà đương nhiên là nói dối, từ khi cậu nghe được tin này cho đến khi đích thân Giang tổng xác nhận tin này, mọi chuyện diễn ra chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi.
Thời gian ngắn như vậy, cậu đi đâu tìm phòng ở.
Vali thì đã được thu thập từ trước, vốn tưởng răng không cần đến, nhưng không ngờ lại dùng tới thật.
Giữa mùa đông, nhiệt độ ban đêm ở thành phố A rất thấp, Diệp Chu đã quen với mỗi ngày trước khi ra ngoài Giang tổng đều nhắc cậu mặc áo khoác dày, đương nhiên hôm nay không có đãi ngộ như vậy nên Diệp Chu quên mất phải mặc áo khoác.
Vừa ra cửa đã bị gió lạnh thổi qua làm Diệp Chu nhận ra điều này, nhưng cửa đã đóng lại, vì phân rõ quan hệ, trước khi rời đi cậu đã đặt chìa khóa nhà trên tủ giày, không mang nó đi.
Mặc dù dấu vân tay của cậu vẫn còn lưu trên khóa cửa, nhưng hôm nay Diệp Chu thà chết cóng bên ngoài còn hơn làm chuyện ngu xuẩn là quay lại lấy quần áo ngay sau khi chia tay.
Cậu co ro vì lạnh, các khớp ngón tay và chóp mũi đỏ bừng vì nhiệt độ thấp, đôi mắt...cũng tạm thời xem như là bị cóng vậy.
Cũng không biết đi bao lâu, trên bầu trời bông tuyết bắt đầu rơi xuống, khu biệt thự vốn đã vắng vẻ đường phố lúc này càng thêm yên tĩnh, dưới ánh đèn đường phủ xuống con đường dài dằng dặc như không có điểm cuối.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-phai-tieu-het-tien-cua-nhan-vat-phan-dien-truoc-khi-han-pha-san/3561972/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.