Tối hôm đó, đến cùng Diệp Chu vẫn không tài nào ngủ được. Nụ hôn kia của Giang Đình Viễn giống như có ma lực, làm Diệp Chum trằn trọc trở mình nguyên đên, vất vả lắm mới làm rõ tâm tư của mình, lại vì nụ hôn bất ngờ này, mà tâm cậu lại lần nữa loạn thành một đoàn. Sáng ngày thứ hai, Diệp Chu mang theo hai con mắt gấu trúc đến trường quay, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cậu có chút không đúng lắm. Bất quá hôm nay đầu Diệp Chu vẫn luôn mơ mơ màng màng, miễn cưỡng mà quay phim, còn đâu tinh lực để ý chuyện khác. May mà hợp tác lâu như vậy, nhân viên đoàn phim sớm đã hiểu ngầm với nhau, cho nên dù trạng thái của Diệp Chu không quá tốt, cũng không gây ra tổn thất lớn gì. Những ngày kế tiếp, trôi qua vô cùng êm ả, ban ngày Diệp Chu quay phim, buổi tối thì trở về khách sạn nghiên cứu kịch bản. Đúng, không sai chính là khách sạn. Sau buổi tối hôm đó, trong nhất thời Diệp Chu không biết nên đối mặt như thế nào với Giang đại boss, vì vậy, Diệp Chu thẹn quá liền chạy trốn. Diệp Chu lấy lí do đoàn phim sắp vào giai đoạn kết thúc, biểu thị bản thân không có đủ thời gian nên muốn ở lại khách sạn gần trường quay đoàn phim. Cái cớ này nghe vào mà vô cùng miễn cưỡng. Tuy trường quay phim cách nhà xa, thế nhưng Diệp Chu mỗi ngày đều có xe đưa đón đi làm, dù lộ trình xa thật, thì chuyện này cũng không liên quan lớn gì tới cậu. Ngay cả Diệp Chu cũng hiểu cái cớ của mình vô cùng vụng về, mà khi cậu nói với Giang Đình Viễn, vốn đã làm xong tư tưởng chuẩn bị nghe chửi, lại không ngờ đại boss chỉ nhìn chằm chằm cậu, nhưng lúc sau vẫn đồng ý. Diệp Chu cứ nghĩ lúc đầu bản thân sẽ không thích ứng được, dù sao cậu vẫn có chút luyến tiếc cái giường... Nhưng mà rất nhanh Diệp Chu liền phát hiện, là do bản thân suy nghĩ quá rồi. Sau khi rời nhà trốn đi, ngoại trừ mỗi ngày phải gọi điện cho đại boss, Diệp Chu quả thật sướng đến mức muốn bay luôn! Mấy món junk food bị đại boss liệt vào danh sách đen như món lẩu, tôm siêu cay, bây giờ không còn Giang đại boss quản lí, Diệp Chu liền giải phóng bản thân, hận không thể một ngày ba bữa chỉ ăn đồ ăn vặt. Sau khi công việc ban ngày hoàn thành, tranh thủ những lúc rảnh rỗi, buổi tối cùng đoàn phim đi ăn, nói chuyện phiếm, lại ăn bữa khuya, sinh hoạt muôn màu muôn vẻ, làm Diệp Chu vui đến quên cả trời đất! Tối hôm đó, Diệp Chu mới đi ăn bên ngoài về, hạnh phúc nằm trên giường lớn khách sạn. Cơn buồn ngủ dần dâng lên, ngay lúc Diệp Chu sắp tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên bị tiếng nhạc điện thoại kéo về thực tế. Đợi đến khi nhìn thấy cái tên trên điện thoại, cơn buồn ngủ trong nháy mắt liền tan thành mây khói, như con cá chép ngồi dậy từ trên giường, lấy kịch bản từ đầu giường, thân thể ngồi thẳng, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh đôi chút. "Chào buổi tối Giang ca!" Diệp Chu nhận điện thoại, lớn tiếng doạ người. Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, âm thanh Giang Đình Viễn mới vang lên bên tai: "Ăn cơm chưa?" "Đã ăn, ngày hôm nay công việc kết thúc tương đối trễ, tùy tiện uống chút cháo mới quay lại, vừa tính chuẩn bị gọi điện thoại cho anh đây." Diệp Chu ngữ khí thành khẩn, nói như thật. Trên thực tế cậu cũng không nói dối, xế chiều hôm nay trạng thái Chúc Ninh không được tốt, NG rất nhiều lần, dẫn đến đoàn phim hơn bảy giờ mới kết thúc công việc. Thấy mọi người cực khổ, Diệp Chu trực tiếp vung tay lên, dẫn mọi người đi cửa hàng hải sản tươi có chút danh tiếng tại A thị ăn một trận. Cậu nói ăn cháo cũng không hẳn là nói dối, nhưng trước khi ăn cháo, thì cậu ăn hải sản tươi rồi mới ăn cháo hải sản. Nghe ngữ khí không chút chột dạ của Diệp Chu, Giang Đình Viễn suýt chút nữa tin mấy lời nói dối của cậu. "Ra là vậy..." Giang tổng bất động thanh sắc, "Nhưng hôm nay lúc ăn cơm tại Ngô Đồng, vô tình tôi nhìn thấy cậu a." Diệp Chu lập tức thốt lên: "Làm sao có khả năng, rõ ràng là tôi đi ăn hải sản tươi ở Dương Liễu..." Lời còn chưa nói hết, chờ cậu phản ứng lại, phát hiện bản thân đã khai báo hết mọi chuyện, Diệp Chu thật sự là khóc không ra nước mắt. Điều này cũng không thể trách cậu, thật sự là bởi gần đây không bị đại boss quản lí, lòng cảnh giác Diệp Chu liền giảm xuống. Giang Đình Viễn: "Đồ ăn cũng không tệ." Diệp Chu cười gượng: "Nếu như tôi nói tôi phải đi lấy cảnh, Giang ca anh tin không?" "Tin, sao lại không tin." Giang đại boss nói làm Diệp Chu thả lỏng, nửa còn lại chưa kịp thả lỏng, liền nghe hắn nói tiếp: "Lúc lấy cảnh, thuận tiện đi ăn luôn hải sản tươi." Diệp Chu: Nói có khi anh không tin, nhưng... Là do hải sản tươi quyến rũ tôi trước! Không chờ Diệp Chu suy nghĩ nên làm như nào để lái sang chuyện khác, liền nghe Giang đại boss bỗng nhiên tính nợ cũ. "Hai ngày trước tôi cũng thấy cậu tại cửa hàng tôm hùm, biệt viện thiêu đốt, nhàn hàng song hỷ Hỏa." Giang Đình Viễn không nhanh không chậm nói ra mấy cái tên, chầm chậm nói, "Lấy cảnh, tôi hiểu được." Phi thường hiểu. Diệp Chu ngượng ngùng không nói gì, trịnh trọng hướng đại boss cúi đầu: "Giang ca, tôi sai rồi!" "Sai cái gì?" Giang đại lão lãnh khốc hỏi. Diệp Chu bị hỏi như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "Không nên đi ăn hải sản tươi." "Không còn?" Ngữ điệu Giang đại boss hơi trầm xuống. Diệp Chu bị dọa, tại chỗ nói ra mấy cái tên: "Còn có tôm siêu cay, cá nướng vịt nướng hoàng hầm kê, thịt dê xỏ xâu xuyến thịt bò xuyến mao bụng, thiết bản đậu phụ bột mì nướng kẹo hồ lô xào sữa chua..." Giang Đình Viễn càng nghe sắc mặt càng đen, mãi đến khi Diệp Chu khai báo hết tên mấy món ăn, mới chậm rãi bình luận nói: "Còn rất phong phú." Tự biết bản thân đuối lí, Diệp Chu kinh sợ kinh sợ cúi đầu, không tự chủ thả mềm giọng, oan oan ức ức siêu cấp nhỏ giọng ừm một tiếng. Giang Đình Viễn thiếu chút nữa bị Diệp Chu tức cười. Dẫu sao, hắn còn chưa kịp nói gì, Diệp Chu đã oan ức rồi! Lý trí nói cho hắn biết hiện tại cần phải nghiêm khắc mà đem người dạy dỗ một trận, làm cho cậu phải biết nếu duy trì ẩm thực như vậy, đối với thân thể sẽ tạo thành thương tổn lớn, thời gian lâu dài còn ảnh hưởng đến tính mạng. Đồng thời nghiêm khắc nhắc nhở cậu, nếu sau này còn tái phạm, thì lượng nước rau dưa cậu uống mỗi ngày sẽ tăng gấp đôi. Thế nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại không tự chủ mà thả chậm âm thanh, chỉ nói: "Lần sau không được viện cớ như này nữa." Vốn Diệp Chu tưởng lần này mình nhất định sẽ bị phạt, thấy đại boss không muốn truy cứu nữa, quả thực mừng đến phát khóc. Dù biết đại boss không nhìn thấy động tác của cậu, nhưng cậu vẫn không nhịn được gật đầu liên tục, vỗ vỗ ngực bảo đảm nói: "Giang ca anh cứ yên tâm, sau này nhất định tôi sẽ quản lí ẩm thực, lần sau sẽ không ăn những thứ này nữa hợp lý quy phạm ẩm!" Giang tổng dù có nhắm hai mắt cũng biết lời bảo đảm của Diệp Chu không đáng tin, nhìn nhìn đồng hồ, đến cùng vẫn không làm khó cậu. "Thời gian không còn sớm, nghỉ sớm một chút." Hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, Diệp Chu lập tức đem điện thoại ra xa, hoan hô một tiếng liền nhào lên giường, vui vẻ vì bản thân vừa mới sống sót qua tai nạn. Mà một bên khác, Giang Đình Viễn nhìn màn hình điện thoại dần dần tắt, than thở một tiếng nhỏ không ai nghe thấy. Đúng là... Tiểu hỗn đản không tim không phổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]