Chương trước
Chương sau
My từ trong giấc mộng đẹp từ từ thoát khỏi, cô khẽ rung hàng mi cong vút chưa mở mắt đã ngưng lại, vì có hơi thở mạnh phả vào mặt mình. Cô cũng có chút do dự, nhưng vẫn từ từ mở mắt ra.

Nhật Anh đang nhìn chăm chú cô lùi lại, trở về tư thế ngồi. My chồng hai tay ngồi dậy.

- Anh đến sớm vậy? Ngày nghỉ cũng phải để em thoải mái chứ.

Anh có hơi nhíu mày rồi quay ra cốc đầu cô.

- Em đúng là con sâu lười, đã 9 giờ rồi đấy. Muốn làm phu nhân của anh thì phải rèn luyện chứ.

Cô bĩu môi, rồi lại vùi người vào trong chăn ngủ tiếp. Miệng còn lẩm bẩm.

- Ai muốn làm phu nhân của anh chứ?

Nhật Anh nghiêng đầu nghe rõ hết. Nhưng vẫn cố tình hỏi.

- Em nói gì cơ?

My luống cuống đáp. - À...không có gì. Em chỉ bảo trời hôm nay lạnh nên em muốn nằm một chút nữa thôi.

Anh bật cười, đã đoán trúng tim đen của cô. Rồi dơ tay ra trước mặt nhìn đồng hồ.

- Dậy thôi. Chiều này anh có lịch trình làm việc nên không thể ở cùng em được, ít nhất phải để sáng nay bù vào chứ.

Cô từ trong chăn chui ra, ngạc nhiên.

- Ngày nghỉ mà cũng phải làm việc ư?

Anh mỉm cười gật đầu. - Đúng thế. Đáng nhẽ anh phải làm việc cả ngày, nhưng sáng nay đã hủy hết để ở bên em đó.

Nói xong, anh kéo cô xuống giường. Một mực đẩy vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Đến giờ còn hết mực yêu

thương, đánh răng, rửa mặt cũng tự anh làm cho. Làm xong rồi cô mới cằn nhằn.

- Này em đâu phải trẻ con chứ?

Nhật Anh nheo mắt đáp. -Đối với anh thì em là vợ, mà đã là vợ thì cần được chồng chăm sốc.

Cô đánh nhẹ vào cánh tay anh.

- Thôi đi. Anh sến súa quá đấy.

Anh đưa tay ra khoác vai cô lôi đi.

- Được rồi. Đi ăn sáng, em trả tiền, phải phạt em vì tội dậy muộn bắt bạn trai đợi.

Cô bĩu môi không bằng lòng. - Anh là bạn trai kiểu gì thế. Chẳng cool tẹo nào!!!

- Em bị anh tóm rồi cần gì anh phải cool nữa. Vợ chồng phải hiểu ý nhau chứ.

Cô không thèm trả lời nữa, cái tính tự phụ kia khiến cô phát ngán rồi.

---------

Dream Star

Hạ Vy cầm ly capuchino bước vào phòng tổng giám đốc. Anh vừa đi họp về liền quăng tập tài liệu xuống, nới lỏng cà vạt,

đưa tay lên vò đầu bứt tóc, rồi thở dài. Cô bước đến đặt tay lên vai anh.

- Có chuyện gì thế?

Duy đáp. - chiếc ghế chủ tịch trống đã lâu. Nên họ đã mở cuộc họp hội đồng quản trị rồi.

Hạ Vy nghiêng đầu.

- Vậy không phải là anh chỉ cần thay vào vị trí đó là ổn sao?

Duy mệt mỏi, anh đứng dậy đi đến chỗ ghế sofa nằm xuống.

- Nếu như vậy thì anh đã không như thế này. Một số người trong hội đồng quản trị đã lăm le chiếc ghế chủ tịch đó rồi. Bây giờ cổ phiếu của ba anh đã chuyển sang cho anh và phần cổ phiếu của anh là 10%, tổng cộng chỉ có 40%. Không đủ để giữ vị trí đó.

Hạ Vy ngạc nhiên. - Nếu số cổ phiếu còn lại của các cổ đông đã được phân chia, nếu có người được tiến cử hay mua lại thì anh sẽ mất công ty, mất đi tâm huyết của ba anh.

Anh bối rối, đang không biết xoay sở thế nào. Hạ Vy liền nói chắc như đinh đóng cột.

- Em nhất định sẽ giúp anh. Công ty không thể mất được.

Anh đứng lên tiến về phía cô, ấn cô ngồi xuống.

- Việc này không đơn giản như em nghĩ đâu, rất nguy hiểm đó. Cũng không biết được thủ đoạn của người ở hội đồng quản trị như thế nào? Anh không muốn em thành tâm điểm để người ta chú ý.

Hạ Vy đáp. - Anh yên tâm. Không sao đâu.

- Anh nói rồi. Không được giúp, không thì anh sẽ không tha cho em đâu. Dù sao thì anh cũng coi em như một người em

gái, làm sao có thể để em mạo hiểm chứ?

Cô cười nhạt, có hơi bỡ ngỡ, bàng hoàng.

- Em gái?

Duy mỉm cười nhìn cô. - Vậy thì em nghĩ em là gì?

- Sau bao nhiêu chuyện thì ra vẫn là em gái. - Hạ Vy cười chua chát.

Khiến Duy thêm lúng túng.

- Hạ Vy. Có lẽ em hiểu lầm rồi, mọi chuyện đó chỉ là để khiến em vui, chứ anh chưa có suy nghĩ tư tưởng đến em.

Hạ Vy đáp. - Muốn em vui, không phải là quan tâm em sao?

Duy gật đầu, phủ định.

- Đúng thế. Anh quan tâm em như một người em gái.

Cô đứng dậy, trợn trừng mắt rồi chỉ thẳng vào tim anh.

- Được rồi, nếu anh cứ khăng khăng vậy thì cứ nhìn nhận em là em gái đi. Đợi khi anh suy nghĩ tích cực rồi thì xem mọi

chuyện anh đối với em có như em gái không?

------------

Sở cảnh sát

- Đây là tài liệu về vụ án Trần Nguyên Hùng. Có cả danh sách cảnh sát phụ trách đo. Nhưng sao cậu cần tìm cái này, Hải

Minh? - Đồng nghiệp vừa nói vừa đưa một tệp hồ sơ cho anh, trong lòng lại không khỏi hoài nghi.

Hải Minh cười qua loa. - Có một vài chỗ cần tìm hiểu.

- Cậu định lật lại vụ án này à. Điều này rất tốt, nhưng mà vụ án này đã bị dừng lại khoảng gần 4 năm rồi sao cậu vẫn ngoan cố, chứng cứ không còn gì cả.

Hải Minh đáp.

- Chúng ta là cảnh sát phải lấy việc tốt đặt lên hàng đầu, dù khó thế nào cũng không được lùi bước.

Anh cảnh sát đứng trước mặt, chắp tay lạy Hải Minh.

- Tôi phục cậu rồi.

Hải Minh cúi dầu dở tập hồ sơ xem qua, và tập lý lịch của cảnh sát tham gia điều tra. Đột nhiên anh như vừa nhìn thấy thứ gì đó đập vào mắt, anh vội vàng dở hồ sợ lý lịch của một cảnh sát ra.

"Trần Lượng" Quê quán: Quảng Tây - Trung Quốc. phụ trách điều tra, khám nghiệm hiện trường vụ án.

- Trần Lượng, cậu ta ở bộ phận nào mà tôi không thấy qua nhỉ?

Bạn đồng nghiệp trả lời. - À. Lúc cậu không ở đây, cậu ấy đã bị tai nạn giao thông chết cách đây 3 năm rồi. Đời thật trớ trêu, khiến cậu ta chết nơi đất khách quê người.

- Chết rồi. Có chắc chắn là một vụ tai nạn. - Hải Minh ngạc nhiên.

Anh bạn kia gật đầu.

- Chắc chắn, vụ này là đích thân cảnh sát trưởng điều tra mà.

Hải Minh không nói gì, đứng bật dậy chạy đi tìm hồ sơ.

"Trần Lượng, cảnh sát đội điều tra chết do tai nạn, nguyên nhân vụ tai nạn xe mất lái , không điều chỉnh được tốc độ dẫn tới lao xuống vực, nơi phát hiện thi thể dưới vách núi, phát hiện trong tình trạng đã chết vùng đầu bị tổn thương nghiêm trọng, tử vong do va đập mạnh."

Hải Minh bỗng buông thõng tập hồ sơ xuống, anh không tin được sự hy vọng cuối cùng mà không cần nhờ đến Elly đã biến mất rất lâu rồi.

Anh rút điện thoại ra bấm số My, nhưng ngập ngừng không dám gọi, vì sợ cô thất vọng vì đã đặt hết niềm tin, hy vọng để vụ án sáng tỏ, ai ngờ lại thành ra như vậy.

- Nhất định sẽ có cách. - Anh tự dặn lòng phải kiên nhẫn, bình tĩnh lại.

-------------------

Sân bay quốc tế nội bài.

Diệp Thảo khí thế đầy người của một ngôi sao bước ra, với cách ăn mặc phong cạch khuôn mặt xinh xắn, nên đi đâu cô cũng nổi bật. Thời gian gần đây quay lại showbiz lượng fan tuy đã giảm nhưng chỉ hoạt động vài tháng lại đông hơn gấp mấy lần trước kia.

Vì dứ án phim Holywood mà cô phải đi Mỹ làm việc, giờ hoàn thành nên mới có thời gian về nước.

Vừa về đến nới lịch làm việc đã lại kín. Quản lý của cô đọc lịch làm việc.

- Diệp Thảo. Lát nữa 7 giờ tối nay có hẹn tại khách sạn Sofitel Plaza, nghe nói đây là một bộ phim rất nổi tiếng.

Cô thở dài. - Em biết rồi, giờ em đi thăm bạn em được chưa?

- Chưa được đâu bảo bối, anh biết em nóng lòng muốn gặp Jessi nhưng bây giờ còn việc quan trọng hơn. Em hãy quay về nhà sửa soạn xinh đẹp đi, bây giờ em đã nổi tiếng hơn trước nên phải cẩn thận.

Cô cáu gắt. - Được rồi. Em biết rồi, ah nói nhiều quá đi.

Nói rồi cô ném túi xách sang cho quản lý cầm, bỗng nhiên phía trước một nhóm phóng viên chạy về phía cô. Diệp Thảo quay sang thì thầm với quản lý.

- Không phải việc em về nước sẽ được giữ bí mật sao phóng viên nhiều thế?

Anh quản lý lắc đâu. - Anh sao biết được, chắc do thông tin bị dò rỉ.

Cô bất đắc dĩ đành quay ra mỉm cười trước ống kính.

- Diệp Thảo, nghe nói cô vừa hoàn thành xong dự án phim Holywood, cô có thể cho chúng tôi biết quay phim có được thuận lợi không?

- DIệp Thảo, quá trình quay phim có diễn ra tốt không?

- Nghe nói lần này cô về nước sẽ tham gia bộ phim mới. Rất nhiều công ty đã mời gọi. Cô có dự đình gì chưa?

Diệp Thảo huých nhẹ vào người quản lý. Anh quản lý nhăn nhó từ chối.

- Xin lỗi. Diệp Thảo của chúng tôi vừa về nước có hơi mệt mỏi, nên mọi câu hỏi mọi người hãy để dành họp báo nhé!

Phá vòng vây của phóng viên cô từ từ bước lên chiếc xe xa hoa trở về nhà.

Vừa về nghỉ ngơi được 1 tiếng, đã phải dậy sửa soạn đi gặp nhà sản xuất phim, cô thấy mệt mỏi vô cùng.

Ngay khi trang điểm chọn quần áo cũng gần như sắp gục.

.

1 tiếng sau

Khách sạt Sofitel Plaza

Diệp Thảo từ xe bước xuống thoải mái, mọi người xung quanh bận rộn nên cũng không ai để ý cô.

- Anh về trước đi, một mình em cũng sẽ ổn thỏa thôi. Chơi thỏa thích nhé.

Một mình cô bước vào khách sạn to lớn, tiến vào phòng ăn của khách sạn khang trang.

Nhưng giữa bàn tiệc thịnh soạn, phòng ăn lớn lại không có lấy một người.

- Là ai mà dám bắt tôi đợi.

Cô bực dọc ngồi xuống, dự là khi tên đó đên cô sẽ dạy hẳn một bài học và không chấp nhận hợp đồng phim.

"Cạch" Phòng ăn lại bật mở, bên ngoài một chàng tra tuấn tú cao rao bước vào, khiên cô hết sức ngỡ ngàng.

- Nhật Anh? Sao anh lại ở đây?

Anh cũng không khỏi bàng hoàng khi đối mặt ngay với Diệp Thảo.

- Anh đến gặp người mẫu đại diện cho thời trang mùa này của công ty. Sao lại là em?

Diệp Thảo đáp. - Em đến là ký hợp đồng đóng phim chứ có phải người mẫu đâu.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa hét lớn.

- Tôi đã thấy Diệp Thảo vào trong này mà, còn có cả một người con trai nữa.

Diệp Thảo sợ hãi. - Chết rồi, ngoài đó chắc có rất nhiều phòng viên nên mới ồn ào như vậy..

Nhật Anh suy đoán.

- Chắc chắn là chúng ta đã bị lừa, tin nhắn về lịch làm việc là giả, có ai đó đã gửi để đưa hai ta vào đây. Nhất định là gây

Scandal cho em với anh.

Diệp Thảo nóng lòng đi đi lại lại.

- Bây giờ phải làm sao?

Cô rút điện thoại ra gọi quản lý.

- Anh đến đây ngay, bên ngoài có rất nhiều phòng viên.

.

Lát sau.

Quản lý của Diệp Thảo vừa đến thì thư ký của anh cũng đến. Cả hai cố gắng chen lấn đi vào.

- Sao hai người vào được.

Quản lý của cô trả lời.- Do đông qua nên chen lấn vào được thôi. Nhưng sao lại như vậy.

- Không có nhà làm phim nào hết. Tất cả đều là sắp đặt.

Nhật Anh nói.

- Bây giờ chỉ có thể đối mặt thôi. Diệp Thảo và quản lý của em ra trước đi, nếu anh ra trước thì họ vẫn sẽ đứng ở đây

không chịu đi đâu.

Cô gật đầu rồi dũng cảm bước ra. Giữa làn sóng phóng viên và fan đông như kiến. Quản lý của cô biện hộ.

- Mọi người đừng chụp nữa. Diệp Thảo chỉ là đến đây kí hợp đồng đóng phim thôi

-----------

Sáng hôm sau

Tin mới nhất:" Nữ diễn viên có giá nhất show biz Việt, Diệp Thảo tối ngày hôm qua đã bị bắt gặp vào khách sạn S hẹn hò với tổng giám đốc quản lý chi nhánh công ty thời trang hàng đầu của tập đoàn General. Nữ diễn viên dự định sẽ là người mẫu cho bạn trai tin đồn"

Diệp Thảo tức giận ném tờ báo xuống. Quát mắng quản lý.

- Anh xem đi. Hôm nay em được lên trang nhất rồi, làm việc kiểu gì mà nhận được tin nặc danh, khiến phóng viên hôm

qua chụp rõ mặt em. Giờ phải thế nào? Anh nói đi

Vừa nói cô vừa kéo tóc quản lý đáng thương của mình.

- Bảo bối à em bình tĩnh đã. Đây là do sai sót của anh, lần sau không thế nữa, anh lập tức đi hủy.

Diệp Thảo đáp. - Bây giờ đã tràn ngập trên mạng rồi. Hủy đi còn có tác dụng gì. Chi bằng đợi Nhật Anh giải quyết.

.

General

My gấp rút chạy vào với khuôn mặt lo lắng chất vấn Nhật Anh.

- Chuyện này là thế nào? Sao lại có tin đồn hẹn hò.

Nhật Anh thở dài, kéo cô ngồi xuống. - Em tin anh đi. Giữa anh và cô ấy không có gì cả, hôm qua do bị lừa cả thôi.

- Em biết là hai người không có gì. Nhưng chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới Diệp Thảo, huống chi bây giờ cô ấy đã là ngôi sao Holywood.

Anh miễn cưỡng trả lời.

- Anh biết, anh đang cố tìm cách giải quyết. Sáng nay bên anh cũng rối lắm, công ty thời trang của General luôn đứng đầu nên các tổng công ty khác nhân cơ hội này chiếm lấy vị trí đầu.

Cô năm lấy tay anh đặt lên tay mình. - Không sao. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. Em sẽ nghĩ cách giúp anh.

Đột nhiện, Hạ Vy từ ngoài bước vào.

- Em đến đây làm gì hả Hạ Vy? - Anh hỏi.

Hạ Vy đáp. - Duy bảo em đến xem có giúp được anh gì không. Dạo này em cũng bận rộn chạy đôn chạy đáo để tìm cách giúp Bảo Duy giữ lại Dream Star.

My thắc mắc.

- Có chuyện gì xảy ra sao?

Hạ Vy rầu rĩ. - Hội đồng quản trị, có người muốn c hiếm lấy ghế chủ tịch bị trống.

- Nhưng thôi nói sang vấn đề của anh đi. Em đã biết là do tin nặc danh nên hai người mới cùng xuất hiện. Nhưng dư luận đang lấn áp sự nghiệp của Diệp Thảo, nên bây giờ chỉ còn cách công khai tin đồn tình cảm giả thôi, để Diệp Thảo làm người phát ngôn cho Fashion General, một mặt có thể giúp anh doanh thu nhờ sự nổi tiếng của chị ấy, còn Diệp Thảo

thì sẽ nhờ đó mà nổi tiếng hơn.

Hạ Vy vừa góp ý hai người liền im phăng phắc, cô cảm nhận được tình hình không ổn vội vã nói.

- Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em thôi, không bắt buộc.

My mỉm cười. - Cách này tốt, anh làm như vậy đi.

Anh day dứt nhìn cô mà không nỡ.

- Vậy còn em?

My đáp. - Em không sao hết, không phải chỉ là giả thôi sao? Quan hệ của hai ta không ảnh hưởng gì đâu mà.

-------------

Vài ngày sau

Tin đồn hẹn hò của Diệp Thảo ngày càng trở thành chủ đề nóng và nhiều người tìm kiếm. Vài ngày gần đây để có thể cong khai tình cảm Nhật Anh luôn xuất hiện cũng Diệp Thảo mỗi khi rảnh, còn My thì bị bỏ mặc lại một chỗ.

Một mình cô dạo phố, cô đơn không kể siết. Trong khi đó bạn trai của mình lại phải ở cùng bạn thân, điều này không thể khiến cô không khó chịu chỉ là trong lòng không nói ra. Cô rút điện thoại ra gọi cho anh hỏi han.

- Hôm nay anh có thể đi cùng em không?

Nhật Anh đáp, từ bên kia điện thoại có thể nghe thấy sự nuối tiếc ẩn sâu trong lời nói của anh.

- Xin lỗi em. Hôm nay Diệp Thảo sẽ mở họp báo công khai tình cảm nên không thể đi được, sau này anh sẽ bù đắp cho em nhé.

My lặng lẽ cúp máy, cô không muốn càng nghe càng buồn. Một mình lại bước tiếp về phía trước, đến một ngõ nhỏ có một người bịt mặt kéo cô vào trong ngõ vắng người, cô theo phản xạ kháng cự, đánh đập tên đó khi vừa bị dẫn vào, nhưng mọi chuyện không đơn giản thế. Một đám khác lại bước ra vẻ mặt gian xảo, cầm vũ khí tiến về phía cô.

Ban đầu, cô có xử lý nhanh gọn, nhưng rồi bọn chúng lại đứng lên đánh tiếp khiến cô kiệt sức. Một mình cô là con gái mà phải đối mặt với một đám ác nhân điều này có thể là rất khó.

"Bụp" Một thứ gì đó cứng, nặng đánh vào sau gáy cô, sau đó cô thấy mọi thứ tối đen rồi không biết gì nữa, cũng không biết bị đưa đi đâu.

.

Lúc này

Nhật Anh không hề biết gì, anh đã đến họp báo công khai tình cảm cùng với Diệp Thảo.

Sau khi trở về anh mới vội vã gọi cho cô không nghe máy, lát sau chỉ có một tin nhắn đến.

"Nhật Anh, dạo này em hơi mệt nên muốn đi một mình đâu đó anh hãy để em yên tĩnh, đừng tìm em"

- Em làm gì mà kì lạ thế. Không phải giận vì chuyện này chứ? Khi về phải phạt em.

-------------

Biệt thự Hàn Kim Trạch.

Minh Quý gấp rút đi tìm San San, vẻ mặt lo lắng hối hả của anh khiến cô cảm giác được nguy hiểm.

- My, cô ta bị ba em bắt rồi. Có vẻ lần này sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

San San sợ hãi. - Chị ấy ở đâu? Ba em đã đưa đi đâu?

Minh Quý lắc đầu bất lực.

- Anh không biết. Ba em không nói cho anh.

San San đáp. - Em phải đi hỏi ông ấy.

Cô đẩy cửa tiến vào phòng ba, nhìn vẻ mặt thản nhiên của ông biết được mọi chuyện đã thuận lợi.

- Nghe nói ba đã bắt được Huyền My. Hiện giờ cô ta thế nào?

Hàn Kim Trạch bật cười. - Con gái đừng lo, nhất định cô ta sẽ được xử lý ổn thỏa.

San San vội vã hỏi.

- Ba định xử lý như thế nào?

Hàn Kim Trạch ánh mắt đăm chiêu như muốn nuốt trọn con mồi.

- VÌ sự cố chấp của nó, ta sẽ khiến nó đau đớn sống không bằng chết rồi mới từ từ xử lý nó. Nhưng con đừng hỏi nữa

ta sẽ có cách giải quyết của riêng mình.

San San đáp. - Con muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, nên ba có thể để con gặp không?

- Có thể.

Hàn Kim Trạch liếc mắt nhìn bộ dạng lo lắng của San San ông đã sớm nhìn rõ ý đồ của con gái mình, chỉ là không ai đoán được ông ta sẽ làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.