My nằm gọn trong chiếc chăn bông ấm áp, xung quanh là những bản vẽ thiết kế thời trang tuyệt đẹp. Lúc ngủ ngoan ngoãn như này trông công nhưnàng công chúa từ trong cổ tích bước ra vậy. Nhật Anh vừa mở cửaphòng ra nhìn thấy cô đang ngủ lặng lẽ đi từng bước nhẹ. Rồi thu gọnđống bừa bộn trên giường. Anh chỉnh chăn lại ngay ngắn cho cô. Rồi bướcđến phòng kế bên làm việc. Vừa đi công tác nước ngoài về, anh đã lao vào làm như con sâu việc.
Thoáng phát 1 tiếng đồng hồ trôiqua. My thức giấc, mệt mỏi ngồi dậy, cô nửa tỉnh nửa mơ nhìn qua lớptường kính sang phòng làm việc ở kế bên. Rồi vội vã chạy đến đó.
- Anh về rồi.
Lúc này anh mới dẹp công việc lại, mỉm cười nói chuyện với cô. Anh nhìnxuống bên dưới rồi nhíu mày. Đôi chân trần của cô đập ngay vào mắt anh.
- Trời lạnh tại sao lại không đi dép?
Cô đang cười vui vẻ bỗng nhiên bị anh làm mất hứng.
- Người ta vừa thấy anh vui quá nên chạy đến luôn mà. Làm gì mà khó chịu thế.
Nhật Anh đáp. - Không phải khó chịu mà cô giúp việc nói em bị ốm mấy ngày nay rồi. Nên anh mới không cho phép em đi chân trần.
Nói rồi anh nhấc bổng cô lên, sang phòng ngủ rồi đặt cô ngồi lên giường.
- Hôm trước đám cưới của Bảo Duy và Hạ Vy. Em đã phải đến một mình. Anh có biết là em đã xấu hổ đến mức nào không?
Anh trả lời ngắn gọn, nhưng chất chứa bao tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dinh-chi-se-phai-yeu-toi/2394216/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.