Gần đến giờ, ta quay sang nhìn Ngô Tang nói, Tề Điềm, ngươi là nghĩa tử của ta.
Ngô Tang gật đầu, nói, nghĩa phụ tặng tên, Tề Điềm khắc sâu tận đáy lòng nào dám lãng quên.
Ta biết y sẽ không quên, vì y cùng gia gia mình rất giống nhau, có trí nhớ rất tốt, ngày đó y không tên không họ, nếu không phải ta giúp đỡ, làm sao có thể nhanh chóng nhập họ tịch.
Sau đó ta nói mẫu thân ngươi là người tính tình ngay thẳng, không câu nệ tục lệ, đương nhiên càng không để ý chuyện nam tử yêu nhau. Ngày đó nàng dùng tính mệnh của mình vật lộn, chỉ vì lúc đó nàng nghĩ rằng đế vương vô tình, chỉ xem ngươi là luyến sủng chứ không phải thực sự yêu ngươi, sợ ngươi sau này bị hắn bỏ rơi chết già trong thâm cung. Tề Điềm, mẫu thân dùng quãng đời còn lại để giành cho ngươi một cơ hội, để ngươi có thể hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Ta vẫn lẳng lặng nhìn Ngô Tang, ngừng một chút rồi nói tiếp, cái chết của nàng là để ngươi có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải trở thành gánh nặng sinh thời của ngươi. Đã nhiều năm trôi qua, bệ hạ có thật lòng với ngươi hay không, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, mẫu thân ngươi chỉ đơn giản muốn ngươi hạnh phúc, nàng sẽ không để ý người mang đến hạnh phúc cho ngươi là ai.
Tròng mắt Ngô Tang khẽ gợn sóng, nhìn ta trân trân lại không nói lời nào.
Ta lấy ra chiếc lọ xanh biếc như ngọc, nói, nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083278/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.