Edit: Tieumanulk
Đại Lý Tự âm u ẩm ướt, gió lạnh thấu xương. Thiểu Khanh Đại Lý Tự_ Trương Tranh khom lưng dẫn một người đến trước cửa ngục, mở ra ổ khóa, sau đó nhanh chóng thối lui.
“Ngô Tang.”
Người bên trong ngục đang cúi thấp đầu, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, không dám tin, hô lên “Bệ hạ!” Sau đó nhanh chóng đứng lên hành lễ.
Hoàng đế một tay nâng lên đầu gối y, một tay kéo y đứng lên, nhướng mày nói, “Nơi này sao lại bẩn thế này.”
Ngô Tang ngượng ngùng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình: “Thần bây giờ là người chờ xử tội, nơi đây lại là cai ngục nên......”
Dưới ánh nến chập chờn hoàng đế nhìn kỹ khuôn mặt Ngô Tang, mới vào đây mấy canh giờ thôi sao y lại gần đến dường này rồi, không nhịn được hạ thấp giọng hứa hẹn: “Trẫm đã cho người đi tra xét, tin rằng rất nhanh sự thật sẽ phơi bày.”
Ngô Tang gật đầu một cái, lại quăng ánh mắt tràn ngập tính nghiệm lên người hoàng đế, sốt ruột nói: “Thần tự biết bản thân có tội không nên tự chủ trương hơ lửa tất ấn nhưng thần thật không có tự duyệt tấu chương. Xin bệ hạ nhất định phải tin tưởng thần.”
“Trẫm tin khanh đương nhiên tin khanh rồi.” Hoàng đế mở miệng, bàn tay không kìm được lại sờ lên mặt Ngô Tang.
Nghe được lời này, Ngô Tang thở phào nhẹ nhỏm, không hỏi hoàng đế tại sao tin y còn đưa y đến Đại Lý Tự, mở miệng nói tiếp: “Vậy thần đã có thể yên tâm, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083215/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.