Edit:Tieumanulk
“Vạn toàn dựa theo thói quen bệ hạ yêu thích tới dạy ngươi,là ngươi nhiều lần ngỗ nghịch không chịu đi vào khuôn khổ,ngươi thân là nam sủng hành sự lại quái đản,cho nên.....”
“Ta không phải nam sủng!” Đột nhiên Tề Điềm quay đầu lại,ánh mắt như mủi tên nhọn phóng thẳng về phía Vạn Sơn,lạnh lùng nói: “Ta không phải nam sủng! Ta là người không phải nam sủng!”
Mấy ngày tiếp theo có lẽ tâm tình tốt hoàng đế xử sự rất hòa nhã.Đó là khoảng thời gian tốt nhất từ khi lên ngôn đến nay,trong triều không có công chuyện cần giải quyết,Tề Điềm lại hết sức biết điều thỉnh thoảng còn có cử chỉ đón ý nói hùa.Chỉ tiếc kỷ xảo trên giường ít ỏi khiến trong lòng hoàng đế có chút tiếc nuối,muốn Tề Điềm học thêm chút kỷ xảo đồng thời trong đầu như xuất hiện cái gì đó lại bị hắn phủ định.
Chuyện tới rất đột nhiên cũng giống như lúc Vạn Toàn chết.Có lẽ tất cả hành động đều được âm thầm thực hiện trong bóng tối chỉ chờ y tùy thời bại lộ ngoài sáng rồi sẽ xuất thủ công kích.Người bị hại nhảy ra rất đột ngột nhưng thật ra người nọ lại cho rằng bản thân ẩn núp quá lâu.
Hoàng đế từ trong tay nhận lấy một quyển ghi chép thật dày trong tay Vạn Sơn,hắn lơ đãng liếc mắt ngoài điện,bầu trời trong xanh không một áng mây,trong điện lại mờ mờ ảo ảo,chung quanh ảm đạm không nhìn rõ bóng người.
Nội vụ phủ giáo tập từ trước đến giờ đều lưu lại án quyển,làm như vậy là để ngày sau tân giáo tập tiếp nhận dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083165/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.