Tề Điềm lúc thì cảm giác bản thân tỉnh táo chung quanh tiếng động nhỏ cỡ nào cũng nghe rõ mồn một chỉ là thân thể lại không thể động.Lúc thì lại như có một hắc động hút lấy y kéo tuột xuống,đôi khi thân thể lạnh buốt chốc chốc lại nóng rần cả lên.
Chờ đến khi y thật sự…tỉnh lại thì đã tối.Không biết hiện đang canh mấy,y chỉ cảm thấy ngón tay của mình có thể động,thân thể cũng dần dần có cảm giác trở lại.Chẳng qua thân thể mềm nhũn muốn chống người lên nhưng không có sức cuối cùng đành phải tiếp tục nằm xuống.
Bắc Phong thổi đến khiến cửa sổ va nhau kêu bộp bộp,mỗi một lần đều rất lớn.
Cho nên Tề Điềm mở mắt một chút,nhắm mắt một chút chờ đến trời sáng.Không biết nhớ ra cái gì đó,trong bóng tối khóe miệng câu khởi nụ cười thản nhiên.
Trong phòng từ từ sáng lên như thần sắc của Tề Điềm vẫn trắng bệch như cũ nhưng có nét hớn hở vui mừng.
Mà nơi khác Tiểu Chuẩn Tử vừa ngáp dài vừa mang theo phần cơm hướng gian phòng mà đi.Kể từ khi Phụng tổng quản phái hắn đến nơi đây chiếu cố người trong phòng đã năm ngày.Tông thái y cũng nói y đã trải qua giai đoạn nguy hiểm tiếp theo sẽ tỉnh. Bất quá rốt cuộc lúc nào mới tỉnh đây? Tiểu Chuẩn Tử không biết bệnh của Tề Điềm là do quỳ trong tuyết một thời mà có,trong lòng còn tự nói thầm,mặc dù mỗi lần mây mưa bệ hạ không biết tiết chế nhưng thoáng cái đem người đả thương thành như vậy hẳn không phải đâu ha.Tiểu Chuẩn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-diep-chuong-muc/3083145/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.