Edit: Phúc Vũ
Trên khuôn mặt âm trầm của Thẩm Mặc Câu thoáng lộ một tia vui mừng: “Vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không về Đường gia?”
Tô Tiểu Khuyết mơ hồ hiểu ra, đi đến bên cạnh Thẩm Mặc Câu, thu lại vẻ tươi cười, thanh âm thấp mà kiên định: “Ta vĩnh viễn không rời khỏi Thất Tinh Hồ, ngươi còn sống ta càng không rời xa ngươi.”
——
Ngoài đình quả nhiên hoa trà nở rộ, tuyết giảo, cúc biện, sở điệp, hạc đỉnh hồng, hận thiên cao, đồng tử diện, tùng tử lân, sư tử đầu, mẫu đơn khôi, phổ đà tử quang, ngọc bàn kim hoa, tây tử hương hà, kim ti tô tú, tử sa yên chi, chu sa tử bào… thảy đều khoe sắc, Thẩm Mặc Câu phong nhã, phân phó Tiểu Miên bày nhuyễn tháp gấm thêu cùng trà hoa án kỷ trong đình, lại ngâm một bình trà mới, xắt vài củ sen, bảo Tô Tiểu Khuyết cùng ngồi bên cạnh thưởng ngoạn hoa điểu.
Tô Tiểu Khuyết trong bụng tuy biết văn chương thi họa, nhưng không hề có nửa phần nhã cốt, chỉ cảm thấy hoa trà to cỡ miệng chén đẹp thì đẹp, nhưng làm sao ngon bằng bông cải?
Biết Thẩm Mặc Câu sắp chết, cũng không chọc giận hắn, chỉ rung đùi ngáp dài, bóc vỏ từng hạt sen non mềm kẹp ở đầu ngón tay, bắn tới mấy con chim sặc sỡ đậu trên nhánh cây.
Nhất thời bầy chim kêu loạn, hung hăng vỗ cánh bay vòng vòng quanh cây, một con mỏ đỏ cổ lam bị bắn trúng đầu, thấy Thẩm Mặc Câu y sam hoa mỹ, liền cho hắn là hung thủ, nhắm thẳng ngay đầu Thẩm Mặc Câu mà trả đũa.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312429/quyen-2-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.