Edit: Phúc Vũ
Trang Sùng Quang từ mười tuổi đã vào Thất Tinh Hồ, đẹp đến thiếu chút nữa chấn kinh cả nội đường, mọi người không ai không điên đảo, thật sự chưa từng bị đối xử như cương thi bánh chưng mà đạp mà đá như vậy, nhất thời vừa thẹn vừa tức, lồm cồm bò dậy, đôi môi run rẩy đến quên cả mắng tên thủ phạm kia.
Tô Tiểu Khuyết khôi phục bộ dáng hung hăng vô lại như trước kia, tựa lưng vào đầu giường, khóe miệng ngậm lấy cổ áo kéo kéo, nói: “Lão tử đã bảo là buồn ngủ, ngươi còn ở đó cọ gì mà cọ? Một cước này coi như nương chân lắm rồi, đợi hôm khác sẽ cho ngươi tận mắt thấy công phu đích thực của lão tử.”
Sùng Quang vừa tìm lại được miệng lưỡi, Tô Tiểu Khuyết đã nhoẻn môi mỉm cười, toát ra một loại mị lực hồn nhiên thiên thành nhưng vô pháp cưỡng lại, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Sùng Quang bảy năm qua gặp toàn yêu mị, vừa nhìn thấy này nụ cười trong sáng như ánh nắng mai này càng kìm lòng không đặng, mê muội bước lại gần, liền bị Tô Tiểu Khuyết một tay vòng qua thắt lưng, hôn hôn lên má, còn sờ loạn cặp mông, ấn ngã xuống giường: “Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ngủ đi! Sau này chỉ cần ngươi biết nghe lời, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, không đá ngươi nữa.”
Dứt lời Tô Tiểu Khuyết ôm lấy Sùng Quang, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, hô hấp sâu dần, quả thật đã lâm vào mộng đẹp. Chỉ là hai tay ở sau lưng Sùng Quang, vừa vặn áp ngay trên hai đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312409/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.