Edit: Phúc Vũ
Tạ Thiên Bích thần tình không đổi, bất quá trong ánh mắt đã bớt đi lãnh đạm, trái lại thêm vài phần ôn nhu: “Ta thích ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết đôi môi sưng đỏ, nhưng càng đầy đặn xinh đẹp, sắc mặt không khác gì con cua chín: “A”. (kawaiiiii :”>)
“Xem ra ngươi cũng thích ta.”
“Khụ…”
“Bất quá ngươi đã từng nói, ngươi còn thích rất nhiều người khác, Niếp thúc thúc, Nhất Dã, Tứ Hải…”
“Ân!”
“Nhưng thích mà ta nói, chỉ có thể là giữa hai người chúng ta, giữa Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết, không thể chứa thêm bất kỳ ai, hơn nữa thích chính là thích cả đời. Vạn nhất ngươi thích người khác, ta sẽ giết kẻ đó, có lẽ sẽ giết luôn ngươi, đương nhiên, nếu ta phụ ngươi, ngươi cũng có thể giết ta.”
“Nga.”
“Nhưng hiện tại ngươi vẫn còn nghĩ đến Lệ Tứ Hải.”
“… Ách.”
“Ta cũng muốn biết, ngươi rốt cuộc có còn thích nàng hay không.”
“Sao?”
“Đi thôi, về Chủ phong, buổi chiều ta còn một số việc phải giải quyết.”
“Úc.”
Đêm xuống, Tạ Thiên Bích phân phó hạ nhân dời thêm một cái giường mới để mình ngủ, chính là ngủ chung phòng với Tô Tiểu Khuyết. (uy, sao tốt dẹ, không ngủ chung giường ~.^?)
Giữa khuya, đột nhiên dông tố nổi lên, phía chân trời một loạt tia chớp như tử xà giáng xuống, ánh đến cả ngọa thất sáng như tuyết, Tô Tiểu Khuyết liếc mắt nhìn trộm, thấy Tạ Thiên Bích đã ngủ say, hoàn toàn không giống lúc thanh tỉnh sắc sảo thâm trầm, hiện tại như đao đã tra vào vỏ, chỉ còn vẻ tuấn lãng mị hoặc.
Nhất thời như bánh nướng trên lò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312397/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.