Edit: Phúc Vũ
Tô Tiểu Khuyết cũng không kinh ngạc nữa, nói: “Khó trách người lại có phong phạm khí thế bậc này. Chỉ có Tạ tiền bối mới có thể sánh với Niếp thúc thúc năm đó.”
Tạ Bất Độ thở dài: “Ngươi lầm rồi, mười năm trước ta đã không phải đối thủ của Niếp Thập Tam trong vòng trăm chiêu, huống chi là hiện giờ?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Ta có nghe Niếp thúc thúc nhắc qua, năm đó thúc ấy vân du tứ hải, từng lên Xích Tôn Phong đấu một trận cùng tiền bối, đối với tuyệt học đao pháp Thất Không Trảm vô cùng tán thưởng, còn giao ước cho Thiên Bích đến Bạch Lộc Sơn luyện võ.”
Thứ nhất, vì Tạ Bất Độ là phụ thân của Tạ Thiên Bích, thứ hai, thấy Tạ Bất Độ thương bệnh như thế vẫn giữ được ý thái thư nhàn, hắn trong lòng khâm phục, thành thử trong ngữ khí càng thêm phần kính trọng.
Tạ Bất Độ lại xua tay cười nói: “Không cần phải tiền bối này nọ, nếu ngươi không ngại, cứ gọi một tiếng Tạ thúc thúc là được rồi.”
Thấy Tô Tiểu Khuyết gật đầu ưng thuận, mới nói: “Mùa đông năm ấy trời rét đậm, tuyết rơi như đao, Thất Không Trảm của ta vừa đại thành, liền đi tới Xích Tôn đệ nhất phong, lên đến đệ nhất phong thì trời đã tối, ta định mượn thế tuyết cùng thế gió tham ngộ đao đạo. Ai ngờ trên đỉnh núi xuất hiện một người đang lẳng lặng ngồi ngắm tuyết, cuồng phong gào thét, bông tuyết dày đặc, nhưng không hề bám lên mái tóc lẫn y sam hắn. Trước mặt hắn chính là vách đá, tựa hồ phớt lờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312395/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.