Edit: Phúc Vũ 
Đến bình minh, Thẩm Mặc Câu mới tìm tới bờ hồ, nhưng chỉ thấy Tô Tiểu Khuyết nằm trên một tảng đá lớn ven chân thác, hài đã bị nước cuốn đi, đôi bàn chân ngập trong dòng nước đã gần như trong suốt không còn huyết sắc. 
Thẩm Mặc Câu suy nghĩ một lúc, liền sáng tỏ tất cả, nguyên do trong đó đã nắm rõ như lòng bàn tay, phóng mắt tìm kiếm, quả nhiên bốn bề đều không thấy thân ảnh Tạ Thiên Bích. Khẽ thở dài, không chút do dự, ngồi lên tảng đá đỡ Tô Tiểu Khuyết dậy, thăm dò hơi thở, hô hấp quả nhiên yếu ớt đứt đoạn, cẩn thận xem xét vết thương, chính là một đao ngay giữa ngực, vết thương rất sâu, nếu không sớm trị liệu, chỉ e không qua khỏi hôm nay. 
Tạ Thiên Bích hạ thủ vô cùng cân nhắc đúng mực, vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, lưu lại cho Tô Tiểu Khuyết chút hơi tàn, nhưng tổn thương đến tâm mạch, nếu Thẩm Mặc Câu không muốn hắn chết, chỉ có thể lập tức từ bỏ việc truy đuổi, ở lại trị thương cho hắn. Một khi cầm chân Thẩm Mặc Câu dăm ba ngày, đợi cao thủ của Xích Tôn Phong đến tiếp ứng, Tạ Thiên Bích tất không phải sợ gì nữa. 
Tạ Thiên Bích cũng cực kỳ cẩn thận, không quên tháo đi đôi khuyên minh châu trên tai Tô Tiểu Khuyết, hẳn là để khi đến thôn trấn phía trước, có thể đổi lấy ngựa và y vật. 
Tâm cơ thủ đoạn đến mức này, quả thật đã vượt xa dự liệu. 
Thẩm Mặc Câu tự hỏi, nếu bản thân rơi vào tình huống này, có lẽ cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312391/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.