*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Edit: Phúc Vũ 
Beta: Lưu Thủy 
Hôn trộm xong, Tô Tiểu Khuyết thân khinh như yến, một đường bay ra phía sau Tạ Thiên Bích, nhẹ nhàng đáp trên lưng ghế của hắn. 
Một bên ha ha cười lớn, một bên phòng bị ngân tiên của Lệ Tứ Hải, chưa kể kiếm của Thượng Quan Vân Khởi cũng có khả năng xuất hiện. 
Tạ Thiên Bích cảm thấy chính mình thực xúi quẩy. 
Bị võ lâm chính đạo bài xích là chuyện nằm trong dự liệu, nhất thời cảm thấy Tô Tiểu Khuyết ngủ thật thú vị nên cứu hắn một mạng, nhưng không ngờ tiểu tử này lại là một đại phiền toái, loại đại phiền toái chuyên môn mang phiền toái đến cho người khác. 
Phiền toái tới nỗi chính mình ngay cả điểm tâm cũng không được ăn trong yên ổn. 
Người đã ở sau lưng, không thể không quản, màn thầu ngay trước mắt, lại không rảnh mà ăn. 
Tạ Thiên Bích trong lòng thở dài đánh thượt, tay trái đặt trên loan đao nắm chặt lại. 
Kiếm của Thượng Quan Vân Khởi đã muốn xuất ra đến ba tấc. Tống Thiên Phong, Hoa Mãn Y đều chuẩn bị rút kiếm. 
Đường Nhất Dã buông hạ trứng gà luộc trong tay, rút đao. 
Không khí đột nhiên ngưng trọng, chỉ nghe thấy Tô Tiểu Khuyết dị thường phun ra một tràng cười đến vô tâm vô phế. 
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm đó, Lệ Tứ Hải miệng mếu máo, òa lên khóc. 
Tiếng cười của Tô Tiểu Khuyết đột ngột im bặt, hệt như yết hầu bị siết chặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-xuan-sac/1312370/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.