Chương trước
Chương sau
Những tông môn khác đến Vân Hải Tông, Diệp Huyền vẫn là nhất thanh nhị sở, hắn muốn là kéo thật nhiều nhiều người đến đây, từ đó xem ai là người đã thuê sát thủ chỉ để chặn đường hắn.

Mà trong số tất cả những tông môn đến Vân Hải Tông, hiềm nghi nhất vẫn là Thái Kiếm Tông.

Hắn không chắc chắn hoàn toàn nhưng dù sao Thái Kiếm Tông cũng là đối tượng khó mà tránh thoát khỏi việc này.

Trong suốt cả quá trình nhũng tông môn kia liên tục khiêu chiến Vân Hải Tông, Diệp Huyền biết được chiến lực tạm thời của đối phương.

Hỏa Lăng Tông tối đa chỉ dẫn hơn mười người tu vi rơi vào tầm Dẫn Khí trung kỳ đến hậu kỳ, còn Thái Kiếm Tông tuy tu vi không cao nhưng kĩ năng sử dụng kiếm lại vô cùng thành thạo, có thể nói thừa sức chiến vượt cấp.

Diệp Huyền bí mật quan sát từ đằng xa, xem từng trận khiêu chiến một.

Trong đó, bên Hỏa Lăng Tông người có chiến lực cao nhất tên Vân Sơn, tu vi tối đa Dẫn Khí bát trọng, niên linh không quá hai mươi lăm tuổi.

Còn Thái Kiếm Tông người có chiến lực mạnh nhất là Nguyên Kiếm Mệnh, tu vi bất quá chỉ là Dẫn Khí trung kỳ đỉnh phong, sử dụng song kiếm kỹ.

Từ những gì đồng môn bàn tán gần đây, Diệp Huyền cũng đại khái hiểu rõ nguyên do vì sao hai tông môn này lại đến đây.

Nguyên lai phải kể từ hơn hai trăm năm trước, lúc bấy giờ tông chủ hiện tại của cả ba tông môn vẫn chỉ là đệ tử quan môn, cả ba có thể coi như là bằng hữu chí giao, sống chết có nhau.

Nhưng kể từ khi Vân Hải Tông có một vị sư muội tư sắc khuynh thành gia nhập vào, cả ba người có thể nói là dùng hết sức cũng chỉ mong muốn rước đối phương về.

Cũng kể từ đó tình bằng hữu của cả ba người cũng rạn nứt dần, ngày ngày ngày chỉ biết đánh đánh phân cao thấp thắng bại.

Nhưng rồi một hồi bi kịch xảy ra, trong lúc tông chủ Chung Vân dẫn đội, trong đó cũng bao quát vị sư muội kia bị yêu thú đánh giết, mà Chung Vân thì lại bị mắc kẹt tại trong trận pháp khốn nhiễu tận hơn ba ngày.

Cũng vì vụ việc xảy ra lần đó, tông chủ Chung Vân cũng rơi vào tuyệt vọng tột cùng, mà hai vị kia lại xem cái chết của vị sư muội kia chính là do Chung Vân gây nên.

Cũng từ đó trở đi, ba tông môn lúc nào cũng không có được năm nào yên ổn cả, mỗi năm hai tông môn Hỏa Lăng Tông cũng như Thái Kiếm Tông lúc nào cũng đến Vân Hải Tông chỉ để gây sự, khoe mẽ, chà đạp Vân Hải Tông đến tận cùng.

Biết được việc này, trong lòng Diệp Huyền chỉ có mặc niệm đúng một câu.

Hồng nhan họa thủy.

Vì nữ nhân mà thậm chí còn gây nên tam tông có được cảnh tượng như ngày hôm nay.

"Sư huynh, tông chủ cho gọi".

Trong lúc Diệp Huyền đang đọc lấy tư liệu trong ngọc giản, bên ngoài cũng có một vị đệ tử đến thông tri hắn.

Đặt xuống ngọc giản, Diệp Huyền nhàn nhạt đáp lại một câu.

"Ân, sư đệ về thông tri sư tôn, lát nữa ta qua".

"Được".

Nghe vậy, vị sư đệ này cũng nhanh chóng lui đi.

Diệp Huyền thở dài, hắn biết bản thân lúc nào cũng sẽ phải ra sân để đánh mặt hai tông môn kia, dù sao mấy vị sư huynh sư tỷ kia thì lại bế quan hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ, mà những người khác cảnh giới không đủ, chỉ có mỗi hắn là thừa sức đánh mặt hai tông môn kia.

Ai, vị sư tôn hờ này của ta cũng thật biết sử dụng người, biết vậy lúc đó ta không vận dụng chân nguyên để rèn kinh mạch cho rồi.

Than thở cũng vô dụng, Diệp Huyền đành chỉ có thể tuân lệnh mà làm, đi đến dại điện tông môn.

Trong thời gian đi đến đại điện, Diệp Huyền cũng điều chỉnh lại tu vi ở giữa Dẫn Khí cửu trọng và Dẫn Khí đỉnh phong.

Đánh mặt là thứ hắn không thích, chỉ có thể hiện ra cảnh giới đủ cao thì mới có thể khiến cho đối thủ nhụt chí mà rút lui.

Bước đến trước cửa đại điện, Diệp Huyền hành lễ một cái, hô to.

"Sư tôn, đệ tử Diệp Huyền cầu kiến".

Chỉ nghe thấy bên trong tông chủ Chung Vân hô lớn chấp thuận.

"Được".

Đẩy cửa đại điện, Diệp Huyền từ từ bước vào, bao quát trong tầm mắt của hắn chính là một bên đệ tử cũng như chưởng môn của Hỏa Lăng Tông và một bên là Thái Kiếm Tông.

Đệ tử Thái Kiếm Tông đối với hắn rất là quen thuộc, dù sao hắn cũng giết qua vài đệ tử của Thái Kiếm Tông, cũng không sợ đánh thêm vài lần nữa.

Nhưng với đệ tử Hỏa Lăng Tông, Diệp Huyền lại có nghe nói qua, đệ tử bên đó tu hành công pháp hỏa hệ trình độ cực cao, đến một mức độ nhất định thậm chí có thể lấy địa hỏa mạch làm nguồn lực lượng cho chính mình sử dụng mà không cần phải vận dụng trận pháp hay ấn quyết.

"Ra đây chính là Diệp Huyền tiểu hữu sao, đúng là hậu sinh khả úy".

Dương Phạn không nhịn được khen một tiếng.

Một câu này hắn cũng không có nói quá, mười lăm tuổi đã gần như đỉnh phong Dẫn Khí có thể nói là hiếm có vô cùng tại Nam Vực này.

"Đúng là hậu sinh khả úy, tiền đồ vô lượng".

Hành Bất Sơn cũng khen lấy một câu, trong mắt hắn ngoại trừ thưởng thức lấy cũng kèm theo đó khát vọng đào đi Diệp Huyền mang đến Hỏa Lăng Tông.

"Đa tạ hai vị chưởng môn hậu ái, vãn bối cảm kích vô cùng".

Cái gì mà hậu sinh khả úy, tiền đồ vô lượng, trong mắt hắn, hai kẻ này chắc chắn muốn dùng mọi cách đào đi chính mình, làm ác mặt tông chủ Vân Hải Tông ở đây một cái thôi.

Nếu không phải Diệp Huyền tìm hiểu trước biết được tính cách bên ngoài của hai người này thì chắc chắn ai nghe xong câu nói này cũng sẽ nhảy lên tận chín tầng mây, cho là chính mình là thiên mệnh chi tử các thứ.

"Khụ khụ Diệp Huyền, ra đằng sau vi sư".

Chung Vân nghe thấy hai tên vô lại ngay bên cạnh mình tâng bốc này đệ tử hờ cũng khiến hắn ức chết một chút, dù cho Diệp Huyền cũng không có chân chính bái hắn vi sư nhưng cũng là trên danh nghĩa sư đồ, hắn cái này sư tôn ít nhiều cũng phải thể hiện ra một chút.

"Vâng, sư tôn".

Diệp Huyền từng bước một đi ra đằng sau tông chủ, hắn cũng không quên thả ra một tí uy áp cảnh giới đối với đệ tử của hai tông môn kia.

"Chung tông chủ, nếu người cũng đã đến rồi, có thể hay không để chúng ta chiêm ngưỡng một chút xem quý đồ đây như thế nào".

Bỗng nhiên tông chủ Thái Kiếm Tông Dương Phạn lên đề nghị.

"Không tệ không tệ".

Hành Bất Sơn cũng theo đó phụ họa theo một câu.

"Nếu hai vị muốn chiến, cũng được, nhưng ít nhất cũng phải kèm theo một ít lợi ích, dù sao cũng là hai vị có ý khiêu chiến trước, nếu ta ứng chiến không thì cũng quá thiệt thòi một chút, hai vị thấy thế nào".

Bỗng nhiên Diệp Huyền đứng ra đáp trả lại lời khiêu khích của Hành Bất Sơn và Dương Phạn.

"Cái gì mà thiệt thòi lợi ích, đừng nghĩ bản thân cảnh giới cao thì muốn gì được nấy"

Một vị đệ tử trong nhóm Thái Kiếm Tông bỗng nhiên phản bác lại, hung hăng mắng thẳng Diệp Huyền tại chỗ.

Diệp Huyền chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua vị đệ tử kia một cái, vị đệ tử kia bỗng nhiên rùng mình, trong vô thức đặt tay lên kiếm của minh.

"Hai vị thế nào, nghe nói Hỏa Lăng Tông vừa mới mua bán được một viên Thủy Tinh Thạch dạo gần đây không lâu, còn Thái Kiếm Tông cũng có một bản kiếm điển, chỉ cần quý tông đáp ứng lấy Thủy Tinh Thạch xem như vật cược, ta đều có thể ứng chiến, bao nhiêu trận tùy hai vị đưa ra, thế nào?".

Hắn vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn thẳng vào hai vị tông chủ.

"Cái này a..."

"Đương nhiên trong tay ta cũng có một thứ cũng có thể đem ra làm vật đánh cược".

Nói đi, Diệp Huyền từ trong người lôi ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó 《Danh sách Oán Ma Các》.

"Cuốn sách này là ta từ trên người Oán Ma Các lấy được, trước đó không lâu chúng ta sau người đang trên đường đến tông chủ để tiếp nhận khảo hạch thì có một nhóm người được cho là Oán Ma Các chặn đường, trong lúc giao đấu, ta tiện tay lấy được thứ này, trong đó bao quát những người cần ám sát và số tiền thưởng, đương nhiên, quý tông hai vị cũng có trong này"

"Được, ta đáp ứng, chỉ cần tiểu hữu có thể đánh thắng đệ tử bên ta, Thủy Tinh Thạch có thể trao đổi"

"Ta cũng đáp ứng"

"Tốt, để tránh cho lật lọng giữa chừng, ta mong hai vị hãy phát thệ Đại Đạo để đảm bảo, đương nhiên ta cũng sẽ phát thệ".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.