Trận đối chiến thứ hai, Diệp Huyền đánh với La Khương được một lúc.
Toàn trình trận đấu, La Khương hoàn toàn đánh rất bình thản, mọi chiêu thức quá mức bình thường.
Từ lúc bắt đầu, Diệp Huyền cũng luôn để ý đến cách đánh của La Khương, nhưng càng đánh hắn càng cảm thấy kì lạ.
La Khương xuất chiêu nhìn như là vũ kỹ từ Hỏa Lăng Tông xuất phẩm, nhưng ẩn ý trong đó tồn tại rất nhiều ý niệm từ công pháp mà Diệp Huyền xem qua.
Bên dưới, các đệ tử cũng bắt đầu nản ý.
Đã có một số người bỏ đi làm việc khác.
Tông chủ hai tông kia cũng bắt đầu có ý niệm thoái ý, nhưng bọn họ cũng không thể thoái ý được.
Thoái ý đồng nghĩa với việc tông môn thua thiệt rất nhiều, thậm chí lượng tài nguyên để bù đắp trận pháp cũng không còn.
"Đánh nhanh lên đi."
"Cảnh giới thì cao mà đánh thì lề mề, dẹp trận đi."
Đã có vài đệ tử kêu la.
Bọn họ muốn nhìn là một trận đấu đặc sắc, chứ không phải là một trận đánh như vũ đạo.
Mà trên lôi đài, Diệp Huyền cùng La Khương vẫn đang đánh lấy.
"Ngươi đây là kiểu đánh gì, vũ đạo sao ?"
Diệp Huyền bắt đầu nhăn nhó khuôn mặt, hướng về phía La Khương nói.
"Ngươi đây là không hiểu, cuộc vui chỉ mới bắt đầu."
La Khương mỉm cười đáp lại.
Ngay lập tức, toàn bộ lôi đài như bị cắt đứt bởi thứ gì đó, từng mảnh cắt hoàn hảo hiện ra.
Ầm.
Lôi đài phá toái, Diệp Huyền có ý định ngự không nhưng ngừng lại.
Tí nữa thì quên mất ta là đang ở Dẫn Khí đỉnh phong.
Diệp Huyền trong lòng vừa nghĩ vừa lau đi mồ hôi trên trán.
Mà La Khương thì khác, hắn lơ lửng ở trên không, đứng tại đó, cặp mắt lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.
Ngay tại lúc đó, ánh mặt trời chiếu qua, từng sợi tơ óng ánh bắt đầu hiện ra ngay trước mặt mọi người.
"A, các ngươi nhìn xem, hắn vậy mà giăng đầy tơ khắp cả sân đấu."
"Vậy ra từ nãy đến giờ, hắn là đang đặt bẫy."
"..."
Người người tại đó bàn tán ẫm ĩ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả bên trên.
"Im lặng."
Một tiếng nộ hống từ bên trong lầu các tại đó truyền xuống.
Chủ nhân của thanh âm không ai khác chính là tông chủ Vân Hải Tông Chung Vân.
Ngay từ lúc trận đấu diễn ra được một lúc, hắn cũng đã nhận ra được La Khương đang tại bố trí thiên la địa võng, nhưng hắn cũng không có ý định truyền âm cho Diệp Huyền.
Dù sao đây là trận đấu giữa hai tiểu bối, hắn nhúng tay cũng không hay cho lắm.
Mà hắn cũng nghĩ Diệp Huyền chắc cũng hiểu rõ nên cũng không nói làm gì.
Ở bên dưới, Diệp Huyền hoàn toàn chấn kinh, hắn nghĩ rằng đối thủ chỉ đang đánh nhử, từ đó khiến hắn mất đi tính cảnh giác rồi ra một cái đại tuyệt chiêu giải quyết tất cả nhưng mà giăng đầy tơ bố trí thiên la địa võng.
Cái này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của hắn, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng hoàn toàn không dò ra được cái gì.
"Thậm chí ngay cả ta tinh thần lực cũng không dò ra được những sợi tơ này, không ổn chút nào."
Diệp Huyền lẩm bẩm trong miệng, bắt đầu cấp tốc suy nghĩ lấy phương án giải quyết trước mắt.
Cầm trong tay thanh kiếm, Diệp Huyền phủ lên đó nhất tầng linh lực, bên trong lại thêm một ít tinh thần lực, dùng hết sức chặt đứt đống tơ này.
Tinh.
Một thanh âm chói tai vang lên, trong tay Diệp Huyền thanh kiếm vừa chạm vào sợi tơ, lập tức một thanh âm như hai kim loại va chạm vào nhau nhưng thanh hơn.
"Ngươi không chặt đứt được đâu, tơ này được lấy từ Thiên Tinh Tri Chu, một con yêu thú Hóa Đan cảnh, cực kì chắc chắn, dù là tam phẩm thượng giai vũ khí hay dùng Khống Hỏa Thuật cũng không có khả năng chặt đứt hay đốt được nó, bỏ cuộc đi rồi giao danh sách cùng đan dược ra đây."
Bỗng nhiên, một í tưởng lóe lên trong đầu Diệp Huyền, nhưng cái ý tưởng này hắn chỉ là từng thấy qua TV, cũng không chắc có khả năng hủy đi những sợi tơ này hay không.
Đắn đo một lúc, thở dài một cái, Diệp Huyền lấy từ trong túi trữ vật ra một cái vò rượu.
"Thử mới biết được."
Lẩm bẩm một câu, hắn mở ra nắp vò, một hơi nốc đi một nửa vò rượu.
Mà những người xung quanh cũng im lặng thin thít.
"Diệp sư huynh đây là đang làm gì ?"
"Ta làm sao biết được, ai giải thích cho ta đi."
"Đi, ngươi không biết, đại gia làm sao biết mà giải thích."
"..."
Ngậm trong miệng lấy, Diệp Huyền phun rượu ra xung quanh, những nơi hắn phun ra, một ít rượu bám lại tại trên sợi tơ.
Điều động Khống Hỏa Thuật, hắn bắt đầu đốt những sợi tơ này.
"Ta đã nói dùng hỏa là vô dụng, ngươi không..."
Nhưng không đợi La Khương nói xong, từng sợi tơ mà Diệp Huyền đốt cháy toàn bộ đều bắt đầu cháy dần dần.
Tích tách.
Tích tách.
Từng sợi tơ một đều cháy rụi thành tro, toàn bộ tro đều bị gió thổi đi.
"Không thể nào, làm sao có thể."
La Khương gương mặt hoảng hốt.
Ngay tại La Khương đang lâm vào rối loạn, Diệp Huyền điều động thể nội linh lực, thi triển đi ra nhất nhất.
Dịch Thần Nhất Kích.
Nhất kiếm xuất ra, đánh bay đi La Khương ít mất cũng phải vài chục mét.
Trên thân La Khương toàn bộ bị nhiễm bởi kiếm khí, từng sợi từng sợi một bắt đầu phá hủy đi kinh mạch của La Khương.
"Không."
Hành Bất Sơn từ trên lầu các cấp tốc phi thẳng xuống dưới, nhanh chóng cho La Khương ăn vào đan dược chữa thương.
Hành Bất Sơn định dùng một phần linh lực bức ra ra kiếm khí của Diệp Huyền nhưng đều không làm được.
Trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, khuôn mặt càng là tức giận đến cực hạn, Hành Bất Sơn xuất ra một cái đại thủ hướng về Diệp Huyền.
Lúc này đây hắn cũng không còn quản cái gì thệ ngôn hay không thệ ngôn, đánh đệ tử của hắn không tàn cũng phế, giờ khắc này, hắn muốn chân chính giết người.
Mà ngay khi đại thủ định đụng phải Diệp Huyền, một cái đại thủ khác ngăn chặn lại đó.
Người xuất thủ không ai khác chính là Chung Vân.
Hai đại thủ va chạm vào nhau, lực bộc phát đi ra cực mạnh, đẩy lui đi rất nhiều người xung quanh.
Ngay khi hai đại thủ va chạm, trên trời lại uẩn dưỡng lấy lôi đình sấm chớp.
"Không tốt."
Lúc này đây, bởi vì tiếng vang dội đến từ lôi kiếp mà Hành Bất Sơn mới bắt đầu định thần lại.
Hắn vậy mà lại hướng Diệp Huyền xuất thủ.
Không nói tiền bối hướng tiểu bối xuất thủ đã là mất mặt, thậm chí còn vi phạm lấy lời thệ ngôn.
Hắn giờ phút này cực gì hối hận, nhưng hối hận cũng vô dụng.
Ầm.
Nhất đạo thiên lôi đánh xuống.
Đạo lôi kiếp này cũng không phải lôi kiếp bình thường, nó là tử tiêu thần lôi.
Ánh tím lôi kiếp lại hạ xuống lần nữa, lần này Hành Bất Sơn hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trực tiếp hôi phi yên diệt.
Trước khi chết, hắn thậm chí còn phóng ra ngoan thoại.
"Diệp Huyền, ta nguyền rủa ngươi chết không nơi táng thân, A...A..."
Đứng ở gần đó, Diệp Huyền vừa nghe được một nửa ngoan thoại của Hành Bất Sơn, hắn ngay lập tức mở ra không gian tu luyện, bao phủ toàn thân mình.
Hắn không sợ cái gì chết nhưng nếu một tu giả muốn nguyền rủa ai đó thì đó cũng không phải là nói chơi.
Tu giả lời nói ngàn vàng, một câu vô tình nói ra cũng ảnh hưởng đến xung quanh, Diệp Huyền biết điều này, vậy nên hắn ngay lập tức khai phóng không gian tu luyện tới giải trừ lời nguyền rủa này.
Hắn không biết có thể thành công hay không, nhưng Diệp Huyền vẫn nguyện ý đánh được vào giả thuyết trước đó hắn suy nghĩ đến.
Cảm giác nặng nề tiêu thất, Diệp Huyền thần thanh khí sảng, tinh thần cũng thoải mái đi rất nhiều.
Vậy ra không gian tu luyện không những giải trừ đi những chất có hại với bản thân mà thậm chí còn giải trừ lấy những thứ này, tốt rồi.
Trong lòng Diệp Huyền mừng thầm, hắn lấy tay lau đi mồ hôi lạnh chảy trên trán.
Ngay khi lôi kiếp tán đi, toàn bộ những người xung quanh cũng im lặng lấy.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến đến uy lực của lôi kiếp, chỉ hai đạo lôi kiếp hạ xuống, ngay cả Hành Bất Sơn vị này Hóa Đan cảnh cũng không chịu nổi.
Hít một hơi lãnh khí, tất cả những đệ tử xung quanh tự giác tán đi, bọn hắn sợ đứng lại lâu cũng sẽ dính vào cuộc chiến.
Dù sao thì thần tiên đánh nhau, phàm nhân hoạn nan, đạo lí này bọn hắn hiểu.
"Sư tôn..."
Toàn bộ đệ tử Hành Bất Sơn cấp tốc phi xuống, ngay tại bên cạnh đống tro gào khóc la hét.
"Diệp Huyền ngươi..."
Một tên trong đó định nói cái gì thì bị uy áp của Chung Vân đè xuống, hắn hắng giọng nói.
"Hành Bất Sơn lão nhi chết, đó là lỗi của hắn, vi phạm thệ ngôn thì chết như này chính là cái giá, các ngươi chịu thua rồi giao ra Thủy Tinh Thạch hay đấu tiếp, các ngươi tự tính toán."
"Chúng ta chịu thua."
Đại đệ tử của Hành Bất Sơn lên tiếng, nước mắt đầm đìa, lấy trong túi ra một cái giới chỉ, đưa về phía Chung Vân, vừa nói vừa khóc.
"Đây là Thủy Tinh Thạch, chúng ta chịu thua."
Sau đó, hắn đem lấy xác của Hành Bất Sơn thu vào túi trữ vật, kéo toàn bộ đệ tử Hỏa Lăng Tông bỏ đi.
Mà Chung Vân cầm lấy giới chỉ thì hí ha hí hửng như nhặt được vàng.
"Khụ khụ."
Chung Vân nghe được thanh âm Diệp Huyền, lập tức nghiêm túc trở lại, hướng ánh mắt về phía Dương Phạn bọn người, nói.
"Dương lão nhi, thế nào, còn muốn đấu tiếp sao ?"
"Kiếm tu, quyết không lùi bước."
Một tên đệ tử của Dương Phạn đứng ra, thẳng thắn nói.
"Được, vậy thì đấu tiếp."
...
Trãi qua tông chủ Hỏa Lăng Tông chết thảm, Diệp Huyền cũng không nói gì, hắn lại đánh tiếp đệ tử Thái Kiếm Tông.
Qua hơn năm trận, năm trận hắn đánh cho đệ tử Thái Kiếm Tông thảm hại không nói, thậm chí còn có một số người bắt đầu hoài nghi nhân sinh mình là ai, tại sao mình lại đến đây.
Ngoài sự tức giận ra, Dương Phạn cũng không dám làm cái gì dại dột.
Kinh nghiệm từ Hành Bất Sơn trước đó, hắn không dám có ý nghĩ đánh giết Diệp Huyền, nếu không dẫn động lôi kiếp nhưng là thảm.
Cuộc chiến của Diệp Huyền với đệ tử của Hỏa Lăng Tông cũng như Thái Kiếm Tông cũng chân chính kết thúc.
Thu được Thủy Tinh Thạch cùng kiếm điển, hắn để một phần Thủy Tinh Thạch thành điểm cống hiến, kiếm điển hắn giữ lại xem như nghiên cứu sau này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]