Trãi qua một hồi, Quân Hỏa Nguyên đành phải cắt đi ba mỏ linh thạch thuộc quyền sở hữu của Hỏa Lăng Tông.
Đối với Vân Hải Tông, hắn vừa phải bồi phường luận chiến đài, còn phải bồi thường thêm việc gây thiệt hại đối với đệ tử Vân Hải Tông.
Ngay cả khi Quân Hỏa Nguyên rời đi đại điện Vân Hải Tông, toàn thể những tông chủ của những tông môn khác trong ngũ tông liên minh đều có thể thấy được trên mặt hắn vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu đến cực độ.
Bao quát cả Chung Vân, tuy trên mặt thể hiện vui sướng, nhưng trong lòng hắn lại cay đắng.
Ngoài miệng thì nói không cần đến phong thư kia, nhưng không ai lại không biết được hắn mong muốn phong thư đến cỡ nào.
Ngay khi Quân Hỏa Nguyên đi được một lúc, những vị tông chủ khác cũng viện cớ rời đi, để lại Chung Vân cùng Diệp Huyền đứng tại đó.
Thở dài, Chung Vân nhìn về phía Diệp Huyền nói.
"Diệp Huyền, có phải ta làm là đúng, tuy tông môn được lợi, nhưng phong thư đó..."
Ngay lập tức, Diệp Huyền phản bác lại.
"Không sai, ngươi kiếm được một phần lợi ích cho tông môn, đó là đúng, tuy ta không biết được toàn bộ mấy chuyện tình cảm của ngươi, nhưng quá khứ là quá khứ, người đã mất đi, không thể cứu vãn, nếu ta là vị sư thúc đó, thứ ta viết chắc chắn sẽ là mong ngươi cho tốt."
Lại một tiếng thở dài, Chung Vân nhìn ra bên ngoài, từng mảnh vân khí bay qua giữa trời cao.
Từng có lúc, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dao-tien-de/3193322/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.