Chương trước
Chương sau
Trãi qua một hồi, Quân Hỏa Nguyên đành phải cắt đi ba mỏ linh thạch thuộc quyền sở hữu của Hỏa Lăng Tông.

Đối với Vân Hải Tông, hắn vừa phải bồi phường luận chiến đài, còn phải bồi thường thêm việc gây thiệt hại đối với đệ tử Vân Hải Tông.

Ngay cả khi Quân Hỏa Nguyên rời đi đại điện Vân Hải Tông, toàn thể những tông chủ của những tông môn khác trong ngũ tông liên minh đều có thể thấy được trên mặt hắn vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu đến cực độ.

Bao quát cả Chung Vân, tuy trên mặt thể hiện vui sướng, nhưng trong lòng hắn lại cay đắng.

Ngoài miệng thì nói không cần đến phong thư kia, nhưng không ai lại không biết được hắn mong muốn phong thư đến cỡ nào.

Ngay khi Quân Hỏa Nguyên đi được một lúc, những vị tông chủ khác cũng viện cớ rời đi, để lại Chung Vân cùng Diệp Huyền đứng tại đó.

Thở dài, Chung Vân nhìn về phía Diệp Huyền nói.

"Diệp Huyền, có phải ta làm là đúng, tuy tông môn được lợi, nhưng phong thư đó..."

Ngay lập tức, Diệp Huyền phản bác lại.

"Không sai, ngươi kiếm được một phần lợi ích cho tông môn, đó là đúng, tuy ta không biết được toàn bộ mấy chuyện tình cảm của ngươi, nhưng quá khứ là quá khứ, người đã mất đi, không thể cứu vãn, nếu ta là vị sư thúc đó, thứ ta viết chắc chắn sẽ là mong ngươi cho tốt."

Lại một tiếng thở dài, Chung Vân nhìn ra bên ngoài, từng mảnh vân khí bay qua giữa trời cao.

Từng có lúc, hắn cảm thấy tuyệt vọng khi An Liên mất đi, một phần trong hắn cũng theo đó chết theo, hắn từng dùng linh tửu đến tê liệt chính mình.

Đối ngoại, hắn dùng nụ cười đến đối đãi xung quanh, người ngoài chỉ thấy hắn vượt qua được đau đớn.

Nhưng ai biết được rằng đằng sau nụ cười kia chính là tuyệt vọng, cực độ tuyệt vọng.

Nếu không phải vì tông môn, vì sự nghiệp của Vân Hải Tông, hắn còn nghĩ xông vào ma tông quấy đảo một trận tưng bừng, làm một cái tự bạo, kéo cả ma tông theo mình đệm lưng.

Bất chợt, hắn nhớ lại một vài thứ, quay sang hỏi Diệp Huyền.

"Diệp Huyền, ta có một thắc mắc nho nhỏ, liên quan đến Diệp Bình."

Nghe đến hai từ Diệp Bình, Diệp Huyền nghi hoặc nhìn chằm chằm Chung Vân.

"Nói."

"Theo qua ta điều tra ra được, Diệp Bình là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Diệp Bình có nét nào giống cha ngươi hay không ?"

Nghe được Chung Vân nói vậy, Diệp Huyền hoảng hốt một lát, trong đầu nhớ lại khuôn mặt Diệp Bình lần đầu tiên hắn gặp mặt.

Không thể a, làm sao có thể!

Trong đầu Diệp Huyền, hắn so sánh từng nét một của hắn với Diệp Hoài Niên, rất nhiều nét tương đồng, còn có một số là đến từ mẫu thân hắn.

Trong khi đó.

Khuôn mặt Diệp Bình đừng nói là một né giống Diệp Hoài Niên, mà ngay cả ngoại hình cũng không giống chút nào.

"Lão đầu, ngươi không phải nói..."

Diệp Huyền run run bờ môi, trạng thái kinh ngạc mang theo sợ hãi nhìn về phía Chung Vân.

Không! tuyệt không thể! cha hắn không thể nào!

"Lão đầu, ngươi chắc cũng điều tra qua, vậy ngươi có hình ảnh nương của Diệp Bình hay không, nếu không, chuyện này thực sự động trời."

Chung Vân nhìn qua ngữ khí của Diệp Huyền, hắn càng kinh ngạc hon rất nhiều.

Trước đó, từ thái độ của đại trưởng lão đối với Diệp Bình, hắn tuyệt không tin một tên phế vật làm sao có thể nhận được sự xem trọng của đại trưởng lão được.

Ném ra lưu ảnh thạch, Chung Vân lại tiếp tục nhìn xem thái độ của Diệp Huyền lúc này.

Trong lưu ảnh thạch, một khuôn mặt lão giả lạ lẫm hiện ra trước mặt Diệp Huyền.

"Đây là ai, như thế nào lại..."

"Tiểu tử, đây là đại trưởng lão của chúng ta, tuy ta không có hình ảnh mẫu thân Diệp Bình, nhưng ngươi đánh giá xem."

Nhận lấy lưu ảnh thạch, Diệp Huyền bắt đầu xem từng chi tiết một khuôn mặt đại trưởng lão.

Tuy khuôn mặt đại trưởng lão lúc này đã già, nhưng cũng có thể nhận ra được lúc trẻ đại trưởng lão điển trai đến mức nào.

Càng nhìn, Diệp Huyền càng ngây người.

Cái này, cái này!

Tuy đại trưởng lão là vẻ mặt già, nhưng lại có nhiều nét tương đồng với Diệp Bình.

Càng nhìn, Diệp Huyền càng lạnh sống lưng.

Bởi, theo như kí ức của hắn, Diệp Bình thực sự rất giống đại trưởng lão, thực sự rất giống.

"Lão đầu, chuyện này giữa hai ta là tuyệt mật, không tiết lộ với bất kì một ai cả."

"Thực sự giống đến vậy sao ?"

Chung Vân lúc này thực sự chấn kinh, từ ngữ khí bao quát đến cảm xúc của Diệp Huyền, hắn càng thêm khẳng định một điều.

Diệp Bình thực sự có liên quan đến đại trưởng lão.

Thậm chí, Diệp Bình rất có thể là con tư sinh của đại trưởng lão.

"Khụ khụ, Diệp Huyền, đúng thật cái này chỉ nên hai ta biết được, nếu Diệp Bình biết được hay kể cả phụ thân ngươi biết được, đến lúc đó không những Vân Hải Tông ta mà bao quát gia tộc ngươi cũng mất hết danh dự, dù sao phụ thân ngươi là gia chủ Diệp Gia, đại trưởng lão càng là kim chỉ nam của Vân Hải Tông, vậy mà có được những sự việc này thì ta không chắc đến lúc đó ta ngươi cũng không trốn được."

"..."

Được một lúc, hai người nhất chí quyết không nói cho bao quát bất luận kẻ nào, thậm chí cả hai cũng lấy đạo tâm phát thệ để làm chứng.

Đạo tâm phát thệ, một khi đã thề, chỉ cần làm trái lời thể, không chỉ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí còn dẫn đến thân tử đạo tiêu, vạn kiếp bất phục.

Người đề nghị đạo tâm phát thệ càng là Diệp Huyền, hắn muốn chắc chắn rằng, nếu vụ việc này bị khơi bày ra, vậy hắn cũng thoát khỏi phạm vi tình nghi, dù sao bị một Anh Linh cảnh cường giả ghi hận cũng không dễ chịu chút nào.

Hắn đương nhiên cũng không sợ Hóa Đan cảnh tu giả, tuy kỹ năng chạy thụt mạng, hắn không có, nhưng che dấu khí tức, thay hình đổi dạng thành người khác, hắn đương nhiên tự tin.

Dù sao tại trong Vạn Yêu Sơn Mạch vài tháng trước, hắn cũng dùng qua phương pháp này, thay hình đổi dạng, khí tức càng là nhất biến, dù cho bị truy đuổi bởi mấy yêu thú Hóa Đan cảnh, hắn tự tin rằng chính mình có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi.

...

Diệp Huyền ra khỏi đại điện, một đường hướng về chính mình động phủ.

Tại trước đó, nhục thân tấn thăng Linh Hải cảnh nhất trọng, hắn còn chưa củng cố cảnh giới, vậy nên hắn muốn quay về động phủ của mình để củng cố cảnh giới.

Động phủ của hắn sở thuộc tại hướng đông cách đại điện chỉ ba đến bốn dặm.

Trong mắt hắn, ba đến bốn dặm quá ngắn, chỉ cần hắn ngự kiếm một hồi là đến nơi.

Nhưng Diệp Huyền không làm vậy, mới tấn thăng Linh Hải cảnh nhất trọng, vậy mà đã có thể ngự kiếm phi hành, đây còn không phải rêu rao rằng ta đây ẩn giấu cảnh giới.

Dù sao ngự kiếm phi hành tại Linh Hải nhất trọng là không khó, nhưng hắn mới tấn thăng bao lâu, chỉ mới vài giờ trước đó, Ngự Kiếm Quyết thậm chí còn chưa đọc qua đã biết phi hành, đây không phải bỏ đá đập chân sao.

Hắn đâu có ngu đến vậy, tự nhiên Diệp Huyền lựa chọn đi bộ, trong lúc đi bộ, hắn còn giả bộ ngự không một chút, dù sao Dẫn Khí hậu kỳ đã có thẻ ngự không cách mặt đất được một mét.

Đã làm giả, vậy thì phải làm giả đến cùng.

Mà trong lúc quay về động phủ, hắn cũng ngẫu nhiên gặp qua một số sư đệ sư muội nội môn đệ tử.

Ngẫu nhiên chào hỏi một hai, cũng không quá nhiều lời làm gì.

Ngay lúc hắn đang đi, bỗng nhiên nhảy ra một thân ảnh kỳ lạ.

Lùi lại vài bước, Diệp Huyền nhìn kỹ lại thân ảnh trước mặt hắn.

Không ai khác chính là Băng Tuyết, người từng nhìn qua khí vận quanh thân Diệp Huyền.

"Gặp qua sư thúc."

Diệp Huyền hành lễ trước mặt thân ảnh này, dù sao tại trong tông, đây cũng là sư thúc hắn, không hành lễ trước trưởng bối, hắn tự nhiên sẽ bị phạt nhẹ.

"Ân."

Băng Tuyết chỉ đáp nhẹ một câu, nhìn chăm chú qua Diệp Huyền.

Trong mắt nàng, Diệp Huyền vẫn như cũ không lấy mảy may một tia khí vận, thậm chí càng nhìn, tâm thần nàng càng mệt mỏi.

"Diệp sư điệt, chúc mừng tấn nhập Linh Hải cảnh."

"Chỉ là tấn nhập Linh Hải cảnh, cũng không phải vấn đề gì to tác cả, sư thúc quá khen."

Diệp Huyền lắc đầu, hắn khiêm tốn đáp lại Băng Tuyết.

Dù sao chỉ là nhục thân tấn nhập Linh Hải nhất trọng, pháp lực vẫn chưa ổn định tại Linh Hải ngũ trọng sơ kỳ, với hắn tự nhiên không có gì to tác cả.

"Sao có thể, Diệp sư điệt dù sao chỉ mới mười lăm mười sáu, tại tuổi này đã là Linh Hải cảnh, chính xác xem như thiên tài yêu nghiệt."

Băng Tuyết khen lấy khen để Diệp Huyền.

Theo nàng thấy, chính xác Diệp Huyền xem như thiên tài, tại mười lăm mười sáu tuổi đã là Linh Hải cảnh, tại trong tông, người tấn nhập Linh Hải cảnh bất quá là lúc hai mươi hai mốt tuổi, cũng đã được xem như thiên tài rồi.

"Sư thúc quá khen, sư điệt bất quá là may mắn một tí mà thôi."

"Cũng đúng, dù sao ngươi cũng là cửu phẩm thiên phú, tốc độ tu luyện chắc chắn là rất nhanh."

Cả hai đứng trao đổi một hồi, Diệp Huyền cũng giả vờ hướng Băng Tuyết tham khảo một ít tu luyện tâm đắc xem như hướng người trước học hỏi.

Cả hai trò chuyện tự nhiên không tránh khỏi ánh mắt của những đệ tử khác, nhưng bọn hắn cũng không dám xen vào.

Có thể Diệp Huyền mới vào, tự nhiên không biết được danh hiệu của Băng Tuyết tại trong tông, nhưng bọn hắn là rất rõ.

Trước kia, lúc Băng Tuyết gia nhập Vân Hải Tông, đã từng quấy tông môn đến diên đảo trời đất, đan dược lẫn lộn, có người ăn đan dược ôm nhà xí đến bảy ngày, bảy ngày sau người kia không khác gì xác ướp.

Đã từng có người đắc tội Băng Tuyết, lập tức, người kia chạy vòng quanh tông môn suốt nhiều ngày trong trạng thái trần truồng, tâm lý càng là vỡ nát đến mức hắn thậm chí còn hoài nghi nhân sinh.

Tổng thể, trong tông, Băng Tuyết được toàn tông đặt cho cái biệt danh Đại Ma Nữ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.