Chương trước
Chương sau
Ngoại môn náo loạn, thanh âm kêu oan truyền khắp mọi ngóc ngách.

Người người than vãn, mong muốn cao tầng trưởng lão trục xuất Diệp Bình.

Nhưng, mọi nỗ lực kêu oan đều vô vọng, bất kì một ai dám mở miệng dù chỉ là một lời gần như đều bị gõ đầu cảnh cáo.

Thành ra, trước cả khi khảo thí ngoại môn diễn ra, danh tự Diệp Bình là thứ nổi bật nhất còn hơn cả Trương Ngọc Phong, người được xem như ngoại môn mạnh nhất đại sư huynh.

Sau bốn ngày trôi qua, khảo thí ngoại môn cũng bắt dầu.

Khảo thí ngoại môn diễn ra một tháng một lần để giúp những đệ tử tạp dịch, ngoại nhân có đủ tư cách gia nhập vào Vân Hải Tông.

Tại trường, một lượng lớn ngoại nhân, bao quát trong đó cũng có một số ít đến từ Tạp Dịch Quan tham gia khảo thí ngoại môn.

Trong đó, Diệp Bình thân ảnh đứng tại một góc, nhìn lướt qua tất cả tràng người tại trường.

Hắn đánh giá từng người một tại đó.

Bằng vào trước kia Tuế Phàm cảnh nhãn lực, hắn gần như đánh giá ra được chỉ có vài người có thể cản trở hắn, còn lại tất cả hắn đều không để vào tròng mắt.

Được một lúc, mọt tên mập mạp bày ra bàn ghế, ngồi trước một bậc thang thông hướng đỉnh sơn.

"Im lặng, chính đốn thành hàng, từng người một báo danh."

Mập mạp chấp sự thanh âm rõ ràng, giọng nói của hắn lấn át đi tất cả những thanh âm tạp nham khác tại trường.

Ngay sau đó, tất cả mọi người dựng thành một hàng, những kẻ có cảnh giới cao tự nhiên chen lên đầu tiên, còn lại những người có cảnh giới thấp lại bị đẩy ra dằng sau.

Bỗng nhiên, Diệp Bình chèn lên đầu tiên đầu tiên, chắn ngang lấy một kẻ đại hán, người mang tu vi Dẫn Khí ngũ trọng.

Bị chen ngang một cách đột ngột, tên to con đại hán này tức đến tím cả khuôn mặt, quát lớn.

"Tiểu tử, cút ra, một tên Dẫn Khí tứ trọng như ngươi còn dám chen ngang, muốn chết sao ?"

Mập mạp chấp sự thấy vậy nhướng mày, bực mình lớn tiếng.

"Ra đằng sau, chen cái gì, một tên tạp dịch như ngươi thì có tư cách gì để chen ngang."

To con đại hán nghe vậy, ngạc nhiên giật mình.

Tạp dịch?

Hắn cười phá lên một tiếng.

"Ha ha ha, tạp dịch, ra tiểu tử ngươi là tạp dịch, một tên phế vật tạp dịch cũng muốn tham gia khảo thí ngoại môn, cút đi."

"Cái gì, tạp dịch lại tham gia khảo thí, nực cười, cút đi tên phế vật."

"Chỉ là một cái tạp dịch mà còn vọng tưởng vào ngoại môn, mơ tưởng hão huyền."

"..."

Một dãy hàng khi nghe đến có người chen lên đầu, lại còn là tạp dịch, tất cả mọi người bắt đầu chửi mắng tại chỗ, từng người từng người khinh bỉ lấy Diệp Bình.

Trong mắt bọn họ, tạp dịch chính là thứ bậc thấp nhất, dù cho có tu vi thì sao, đã thành tạp dịch thì vĩnh viễn là tạp dịch, chỉ có thể xách dày chạy vặt cho người khác, làm sao có tư cách tham gia khảo thí.

Những đệ tử tạp dịch ở cuối cảm thấy xấu hổ vô cùng, bọn hắn nắm chặt cả lòng bàn tay, căm phẫn nhìn lên Diệp Bình tại đầu hàng.

Chỉ vì Diệp Bình mà bọn hắn cũng bị chửi lấy theo, thậm chí bọn hắn còn cảm nhận được ánh mắt ác ý đến từ những người khác ở đằng trước.

Diệp Bình nghe thấy xung quanh sỉ nhục mình một cách thậm tệ, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Trong mắt hắn, tên to con đại hán kia còn không đủ để hắn làm nóng người nữa, hắn cứ như vậy đứng lặng im, bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ.

Đứng từ xa, Diệp Huyền quan sát diễn biến một cách thầm lặng.

Theo hắn thấy, Diệp Bình cách làm cũng không phải là ngu xuẩn, hắn thấy được Diệp Bình là đang kéo thù hận lên chính mình.

Diệp Huyền thấy được có một số người không để ý đến sự nháo sự của Diệp Bình, một số lại cảm thấy Diệp Bình khá thú vị.

Hắn lấy ra một cái ngọc giản, trong đó ghi chép lại những thông tin mà những người lần này tham gia khảo thí.

Tên mập mạp chấp sự ngồi ở dưới chỉ là xác nhận lại thân phận từng người một, sau đó so sánh với thông tin có trong tay hắn để xác nhận xem có ai gia nhập vào Vân Hải Tông với ý đồ bất chính hay không.

Nháo sự bắt đầu nặng dần, tên to con đại hán lôi ra một thanh đao lớn, ý định chém Diệp Bình tại chỗ.

Diệp bình vẫn đứng đó như thể không là gì, gương mặt hắn vẫn không không thay đổi, ngạo ý vẫn tại đó.

"Đủ."

Tên mập mạp chấp sự hống lên một tiếng.

"Hai người các ngươi mà còn nháo sự lên lần nữa thì đừng trách ta gạch tên các ngươi khỏi khảo thí lần này."

Mập mạp chấp sự tiếp tục nói, ánh mắt nhìn chằm chằm lên tên to con đại hán và Diệp Bình.

"Ngươi, đến báo danh."

Mập mạp chấp sự chỉ thẳng tên to con đại hán lên đầu báo tên.

Tên to con đại hán nghe được chấp sự gọi mình lên đầu, hắn thu liễm sát ý, đi thẳng qua Diệp Bình mà không thèm nhìn Diệp Bình một cái.

Một tên tạp dịch thôi, chém chết là được.

Tên to con đại hán thầm nghĩ trong lòng, hắn đã nhận định Diệp Bình chính là vong hồn dưới lưỡi đao của hắn.

"Trần Đại Ngưu, Dẫn Khí ngũ trọng."

Tên to con đại hán báo tên mình ra, ngay lập tức, chấp sự mập mạp ghi lại tên cùng tu vi của to con đại hán.

"Qua bên kia."

Mập mạp chấp sự chỉ sang bên phải, kêu Trần Đại Ngưu đứng sang bên đó.

Tiếp đó, hắn chỉ về Diệp Bình rồi nói.

"Ngươi, báo danh."

"Diệp Bình, Dẫn Khí tứ trọng."

Mập mạp chấp sự lại tiếp tục ghi lại tên cùng tu vi của Diệp Bình, nhưng lần này hắn lại chỉ sang bên trái.

"Đứng sang đó, ngươi còn nháo sự nữa thì dù ngươi có là ai, ta cũng gạch tên ngươi đi."

Ngay sau Diệp Bình, mập mạp chấp sự lại tiếp tục ghi lại tên từng người một.

Theo đó, những người mà Diệp Bình đánh giá đáng để hắn chú ý trước đó cũng nói ra tên bọn hắn.

Bằng vào thính giác, hắn nghe được tên bọn hắn gồm Danh Kiệt, Lý Thương Sinh, Hồng Viễn, Yên Nhi.

Trong mắt hắn, cảnh giới của bọn hắn chỉ đâu đó từ Dẫn Khí ngũ trọng đến Dẫn Khí lục trọng sơ kỳ, đủ dể khiến hắn cảm thấy khó chịu là Lý Thương Sinh.

Dường như phát hiện ra có người nhìn hắn, Lý Thương Sinh nhìn xung quanh một lượt mà không tìm được ai, Lý Thương Sinh lúc này mới chú đến Diệp Bình đứng ở bên trái.

Cảm nhận được Diệp Bình dò xét mình, Lý Thương Sinh cũng dò xét lại Diệp Bình.

Diệp Bình cũng cảm nhận được Lý Thương Sinh dò xét mình, hắn không để ý, Tuế Phàm ý niệm phóng xuất ra, tấn công thẳng tinh thần Lý Thương Sinh.

Hiện tại, hắn chỉ mới Dẫn Khí tứ trọng, chỉ có thể dẫn động một phần cực nhỏ Tuế Phàm cảnh ý niệm, nếu vận dụng quá mức sẽ ảnh hưởng đến thức hải của hắn.

"Hự."

Bị Tuế Phàm cảnh ý niệm của Diệp Bình đánh úp, Lý Thương Sinh tinh thần bắt đầu bất ổn, thức hải chấn động, hắn cảm thấy thức hải mình như bị một thứ gì đó cực mạnh đập thẳng vào.

"Rốt cuộc tên kia là ai, vậy mà lại có thể tấn công thẳng vào thức hải."

Lý Thương Sinh lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt dời khỏi Diệp Bình.

Ngay tại lúc Diệp Bình vận dụng ý niệm, Diệp Huyền cũng cảm nhận được một tia tinh thần lực xuất hiện lấy.

Hắn chú ý đến một tia tinh thần lực xuất ra khỏi đầu Diệp Bình, hướng về một thiếu niên bạch y ở xa.

"Quả nhiên."

Cảm nhận sợi tinh thần lực kia, Diệp Huyền so sánh tinh thần lực của hắn với sợi tinh thần lực mà Diệp Bình phóng xuất.

Như đom đóm giữa nhật nguyệt, tinh thần lực của hắn không cường đại bằng Diệp Bình, thậm chí nếu hắn vận dụng một nửa tinh thần hải cũng không thể ngạnh kháng lấy một sợi tinh thần lực của Diệp Bình.

"Cường giả trọng sinh sao."

Diệp Huyền nhìn về phí Diệp Bình lẩm bẩm nói.

Ngay tại người cuối cùng báo danh xong, Diệp Huyền xuất hiện, hắn dùng phi kiếm đi xuống.

Nhìn một vòng toàn bộ tất cả mọi người, hắn nói.

"Các vị, tại hạ Diệp Huyền, là chủ sự khảo thí lần này, khảo thí ngoại môn chính thức bắt đầu, những người bên trái sẽ được dẫn đi nhận lệnh bài thân phận ngoại môn, những người bên phải thì theo ta tham gia khảo thí tiếp theo, những người đứng tại bên trái cầm lấy lệnh bài ngoại môn từ vị chấp sự kia."

Khi hắn tuyên bố kết quả, có người không hài lòng, bắt đầu lên tiếng.

"Vị sư huynh này, vì cớ gì bên trái lại trực tiếp vào thẳng ngoại môn, còn bọn ta lai phải khảo thí tiếp, mong sư huynh giải thắc mắc."

Một người lên tiếng, những những còn lại cũng lên tiếng theo, họ cảm thấy bất công, vì cớ gì bọn hắn lại phải khảo thí tiếp, trong khi những người kia lai chỉ cần ghi danh rồi vào thẳng ngoại môn.

"Đúng vậy, vì cái gì bọn ta lại phải khảo thí tiếp trong khi bọn hắn chỉ cần nhận lệnh bài ngoại môn là xong, bất công."

"Vị này, đây là cao tầng đưa ra, sư huynh ta cũng không làm chủ được."

Diệp Huyền bắt đầu đính chính lại, chấp nhận cái việc chấp sự này đã khiến hắn đủ khó chịu rồi, thêm cả việc bị những kẻ tham gia ngoại môn lần này lớn tiếng chát vấn hắn.

"Không phục, chúng ta không phục."

"Đúng vậy, không phục."

"..."

Càng lúc thanh âm không phục càng lúc càng lớn.

"Đủ, các ngươi kêu không phục, được, toàn bộ bước vào đệ nhị khảo thí, sống sót trong Loạn Tâm Lâm mười bốn ngày, sinh tử tự chịu."

Bỗng nhiên, Diệp Huyền lên tiếng.

Lúc nãy, hắn vừa mới nhận được truyền âm của Chung Vân, để toàn bộ tất cả người tham gia khảo thí vào trong Loạn Tâm Lâm, tại trong đó khảo thí.

Theo truyền âm, Loạn Tâm Lâm nằm giữa ngoại môn cùng nội môn, nó là một khu rừng ngăn cách cả hai nhằm ngăn chặn có người từ ngoại môn đi vào nội môn.

Tại Loạn Tâm Lâm, cảm tri là vô dụng, mọi phương pháp định hướng đều vô dụng, ở trong đó cũng sẽ xuất hiện ảo giác nhằm kiểm tra tâm trí.

Người kiên định dù cho có vào Loạn Tâm Lâm cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng những kẻ trong tâm không đủ chính, tham niệm quá lớn, liền sẽ bị dẫn ra khỏi Loạn Tâm Lâm.

Mọi hành vi đều sẽ bị các chấp sự giám soát đến điểm nhỏ nhất, chỉ cần không phải gian tế, bị chém bị giết trong đó, toàn bộ Vân Hải Tông sẽ không chịu trách nhiệm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.