Chương trước
Chương sau
Đạp vào mắt Trần Đại Ngưu không ai khác chính là Diệp Bình.

Từ lúc vào trong Loạn Tâm Lâm, hắn Trần Đại Ngưu chạy đông chạy tây mục đích cuối cùng chính là đi tìm Diệp Bình.

Hắn vừa đi vừa dò hỏi tung tích của Diệp Bình tại chỗ nào.

Ai không trả lời được đều bị hắn chém giết, kể cả khi có người nói tung tích của Diệp Bình thì cũng bị hắn giết chết.

Như trước đó Diệp Huyền lời nói qua.

Bước vào trong Loạn Tâm Lâm, sinh tử tự chịu, hắn Trần Đại Ngưu cũng không phải nhân từ chi nhân, vào ngoại môn Vân Hải Tông đã xem như quyết định cuối cùng của hắn.

Nếu không vào được Vân Hải Tông, như vậy hắn gần như không tìm được nơi nào để chạy trốn địch nhân.

Đã từng là thổ phỉ, hắn cũng đắc tội một số người không nên đắc tội.

Vậy nên, để cầu bảo toàn tính mạng, Trần Đại Ngưu đã đi cầu rất nhiều thế lực thu lưu, dù chỉ là bộc, hắn cũng nguyện chi.

Nhưng gần như không có thế lực nào chịu thu lưu hắn.

Cũng vì lẽ đó, trong lòng hắn tích tụ rất nhiều oán niệm, oán niệm đối với những thế gia tông môn đại tộc.

Vân Hải Tông, đã xem như thế lực tông môn cuối cùng mà hắn lựa chọn để gia nhập vào.

Tại lúc Trần Đại Ngưu phát hiện Diệp Bình, Diệp Bình cũng nhìn thấy thân ảnh Trần Đại Ngưu.

Hai người đối mặt lẫn nhau, trong mắt Trần Đại Ngưu càng là ẩn ẩn thể hiện ra một tia sát ý.

Diệp Bình cảm giác nhạy bén, tự nhiên cũng phát hiện ra được sát ý của Trần Đại Ngưu.

Hắn nhíu mày lại, nhàn nhạt lên tiếng.

"Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi rất hận ta a ?"

Trần Đại Ngưu nghe được Diệp Bình gọi hắn tiểu gia hỏa, ngay lập tức, trên trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh, giọng quát tháo về phía Diệp Bình.

"Nghiệt chướng, ngươi dám gọi ta tiểu gia hỏa, ngươi tự tìm cái chết."

Ngay lập tức, cầm trên tay đại đao, tức tốc hướng thẳng Diệp Bình, chém ra một đao.

Đao cương hoành đạt, cương khí chém về phía Diệp Bình.

Ngay tại đao cương đến gần Diệp Bình, một tiếng nổ lớn vang lên.

Ầm.

Diệp bình xuất ra một quyền, quyền kình tiếp xúc đao cương, đao cương phá toái tại chỗ.

Không đợi Trần Đại Ngưu lại xuất ra một đao, Diệp Bình tức tốc phi thẳng hướng Trần Đại Ngưu, một quyền nữa lại xuất ra.

Trần Đại Ngưu bởi vì đao cương trước đó phá toái mà thất thần một lúc, đang định chém tiếp ra một đao thì trước mắt hắn hiện ra quyền ấn của Diệp Bình.

Không ổn!

Trần Đại Ngưu định dùng đao đỡ quyền nhưng đã quá trễ, quyền kình chạm đến cơ thể hắn.

Phốc.

Ngay tức khắc, Trần Đại Ngưu bay ra vài mét, thổ huyết tại chỗ.

Không đợi hắn ổn định khí tức chính mình, Diệp Bình lại đánh ra tiếp một quyền.

Một quyền này Diệp Bình vận chuyển đến cực hạn, trực tiếp bước vào tam chuyển Bạo Quyền.

Trên miệng hắn ẩn ẩn có dòng huyết chảy ra.

Vận dụng tam chuyển Bạo Quyền gần như đã là cực hạn mà cơ thể hắn có thể tiếp nhận được.

Bây giờ hắn đã không thể vận dụng tam chuyển Bạo Quyền trong vòng vài ngày nữa, nếu hắn còn cố bước vào tam chuyển Bạo Quyền, căn cơ của Diệp Bình không vỡ nát thì cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.

Ầm.

Rắc.

Tam chuyển Bạo Quyền trực tiếp đánh nát xương cốt toàn thân của Trần Đại Ngưu.

Tiếp nhận nhị chuyển Bạo Quyền trước đó khiến Trần Đại Ngưu như đã bước trên bờ sinh tử, hiện giờ lại nhận thêm tam chuyển Bạo Quyền, toàn thân xương cốt, thậm chí một tia sinh cơ cuối cùng của hắn bị dập tắt hoàn toàn.

Đến ngay cả trước khi chết, Trần Đại Ngưu cũng không nói ra được một câu di ngôn cuối cùng, cái chết đến với hắn quá nhanh, nhanh đến độ hắn còn không có thời gian để hối hận vì sao lại dây dưa Diệp Bình nữa.

"Nếu có kiếp sau, nhớ thu liễm lại cái ngu dốt của ngươi, rác rưởi."

Diệp Bình nhàn nhạt lời nói nhìn về phía xác chết của Trần Đại Ngưu.

Sau đó, hắn thu lấy túi trữ vật trên người Trần Đại Ngưu, bỏ đi ngay lập tức.

Vừa đi, hắn vừa phục dụng đan dược có trong túi trữ vật của Trần Đại Ngưu.

Bên trong chỉ có một ít linh thạch hạ phẩm cũng như vài bình nhất phẩm sơ giai trị thương đan dược.

Những thứ này đối với Diệp Bình chỉ có thể xem như muỗng muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ cho hắn khôi phục thực lực hiện tại.

Diệp Bình tìm một chỗ khá kín đáo, dùng ít ỏi linh thạch xây dựng tụ linh trận cùng ẩn thân trận nhất phẩm sơ giai, trực tiếp vào trạng thái bế quan chữa thương.

Ngay tại Diệp Bình thiết lập xong tụ linh trận, bốn phía thiên địa linh khí bắt đầu chảy hướng về phía Diệp Bình.

Loạn Tâm Lâm đại trận bắt đầu mất cân bằng khi thiếu khuyết linh khí bổ trận.

Ảnh hưởng lan đến lầu các nơi Diệp Huyền xem toàn bộ khảo thí.

Truyền Ảnh Thạch ẩn ẩn như mất đi kết nối, tín hiệu nhận được càng lúc càng nhiễu loạn, khó ổn định lại.

"Vậy mà có thể ảnh hướng đến Loạn Tâm Lâm đại trận, xem ra Diệp Bình đã bắt đầu rồi sao."

Từ lúc Diệp Bình vào Loạn Tâm Lâm, mọi nhất cử nhất động của Diệp Bình đều bị Diệp Huyền thu vào mắt.

Thậm chí ngay cả việc Diệp Bình giết chết Trần Đại Ngưu, hắn Diệp Huyền cũng nhìn qua.

Nhìn đến võ kỹ mà Diệp Bình sử dụng, hắn chỉ có thể suy đoán ra được một hai rằng loại võ kỹ này có thể chồng chất lên nhau, mỗi tung ra một quyền, lực đạo quyền sau sẽ cao hơn quyền trước đó một bậc.

Lúc Diệp Bình giết Trần Đại Ngưu, hắn chỉ thấy được Diệp Bình vận dụng tam quyền, sau đó Diệp Bình bắt đầu có dấu hiệu tổn thương, như vậy xem ra tam quyền đã gần như là cực hạn đối với Diệp Bình.

Diệp Huyền nghĩ thầm trong lòng, bắt đầu lên phương pháp phá giải loại võ kỹ này.

"Như ta vận dụng những loại võ kỹ đến từ Tàng Thư Các tại Diệp Gia, tỉ lệ thắng gần như bằng không nếu là cùng cảnh Dẫn Khí cảnh, ta dù sao cũng là Linh Hải cảnh, nhưng Diệp Bình cũng không phải dễ chơi, đánh nhau với cường giả đoạt xá trọng sinh cũng khó biết được nội tình của hắn đến đâu."

"Dù cho ta có sử dụng Dịch Thần Nhất Kích cũng khó có thể có một tia chuyển cơ, bắt buộc phải tìm được phương pháp phá giải, nếu không, đợi đến hắn vào nội môn, khi đó kiểu gì hắn cũng sẽ hướng ta khiêu chiến, như ta không đáp ứng, như vậy đại trưởng lão biết phế truất tông chủ chi vị của Chung Vân."

"Mà hắn Diệp Bình thì nguy cơ cực cao sẽ tiếp nhận tông chủ chi vị từ đại trưởng lão đề ra, dù sao theo lão đầu kể lại, đại trưởng lão đã là Hóa Đan cảnh đỉnh phong, tùy thời tấn cảnh mà vào Anh Linh cảnh, khi đó khả năng nắm giữ tông chủ chi vị của lão đầu Chung Vân nhưng là cả một vấn đề."

Diệp Huyền vừa nghĩ cách đối phó Diệp Bình, vừa nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề nguy cơ sẽ xảy ra với Chung Vân.

Dù sao đi chăng nữa, một phần tài nguyên hiện tại hắn đang có cũng là từ Chung Vân cung cấp.

Như Chung Vân mất đi tông chủ chi vị, tài nguyên hắn có cũng sẽ thuyên giảm đi một ít, nhưng quan trọng chính là đến từ sự chèn ép của đại trưởng lão.

Khi đó tốc độ tu luyện của hắn sẽ giảm đi, thời gian đến Đông Vực, đến Lĩnh Gia tìm mẫu thân cũng sẽ kéo dài ra.

Hắn tuy không thiếu thời gian nhưng có quá nhiều chuyện cần hắn giải quyết, nếu không hắn cũng khó mà chân chính hoạt động tại Nam Vực.

Vừa suy nghĩ, Diệp Huyền vừa tìm kiếm thân ảnh của Diệp Bình tại trên Truyền Ảnh Thạch, nhưng kết quả chính là không.

"Ẩn thân sao ?"

Diệp Huyền lẩm bẩm một tiếng.

Mà ở một bên, Diệp Bình đắm chìm tại trong tu luyện chữa thương.

Vừa chữa thương, hắn vừa tu luyện nhằm phá bích chướng Dẫn Khí tứ trọng trung kỳ.

Hai ngày trôi qua, thương thế của Diệp Bình đã khỏi hẳn, thậm chí bích chướng Dẫn Khí tứ trọng trung kỳ cũng sắp phá.

Toàn bộ linh thạch lẫn đan dược đều tiêu hao gần như không còn, Diệp Bình giải khai trận pháp, hắn đứng dậy, hoạt động gân cốt một tí, sau đó bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm những người xung quanh để đánh giết cướp tài nguyên.

Diệp Bình vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, hắn đi tới đâu, lại giết người tới đó, một bên giết người giảm số người vào ngoại môn, một bên cướp đi túi trữ vật của đám người đó.

Đi được một lúc, Diệp Bình thấy được một thân ảnh ở phái xa.

Thân ảnh mang bạch y, đang liều mình đánh nhau với một số huyễn ảnh xung quanh.

Thân ảnh bạch y không ai khác là Lý Thương Sinh, kẻ đã từng có ác ý với Diệp Bình.

Nhận ra bạch y thân ảnh là Lý Thương Sinh, hắn Diệp Bình cũng không gấp đến chém giết mà ở một bên quan sát lấy cách chiến đấu của Lý Thương Sinh.

Làm ngư ông đắc lợi, hắn trực chờ lấy Lý Thương Sinh tại thời khắc hao phí thực lực gần như không còn, sau đó mới chém giết Lý Thương Sinh để giải sự bực tức trong người.

Giao chiến được một lúc, cuối cùng Lý Thương Sinh cũng đánh tan toàn bộ huyễn ảnh, thân thể hắn lúc này đã không còn là bạch y xuất trần như lúc trước nữa.

Toàn thân Lý Thương Sinh đẫm máu, huyết dịch chảy ra thấm đẫm lấy một bộ bạch y, Lý Thương Sinh tìm một ngỗ ngồi xuống, điều tức thể nội chân khí cũng như chữa thương lấy chính mình.

Ngay tại Lý Thương Sinh vừa ngồi xuống điều tức không được bao lâu, nhận thấy thời cơ đã đến, Diệp Bình nhảy ra, đánh ra một quyền về phía Lý Thương Sinh.

"Ai!"

Phát hiện có người đánh lén, Lý Thương Sinh quát lớn, hắn nhanh tay lấy trong ngực ra một tấm linh phù, tạo xung quanh chính mình một màn chắn linh lực chắc chắn.

Ầm.

Diệp Bình nắm đấm va chạm với màn chắn linh phù, âm thanh phá toái hiện ra, màn chắn linh phù bắt đầu xuất hiện vài vết rạn nứt để rồi vỡ vụn hoàn toàn ngay trước con mắt kinh ngạc của Lý Thương Sinh.

"Diệp!Bình! Tự tìm cái chết"

Lý Thương Sinh nghiến răng gằn từng chữ một, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bình.

Hắn lấy ra một thanh kiếm, liều mạng xông về phía Diệp Bình, hắn biết bản thân không còn bao nhiêu sức lực, nhưng dù sao Diệp Bình chỉ là Dẫn Khí tứ trọng, trong khi hắn nhưng là Dẫn Khí ngũ trọng hậu kỳ, thực lực hơn Diệp Bình một tiểu cảnh.

"Tự tìm cái chết, hình như là ngươi thì phải, đừng nghĩ Dẫn Khí tứ trọng ta đây không có khả năng giết một sâu kiến Dẫn Khí ngũ trọng như ngươi, chết đi."

Diệp Bình nhàn nhạt đáp lại Lý Thương Sinh, một quyền oanh xuất, đánh về phía Lý Thương Sinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.