Chương trước
Chương sau
Diệp Huyền ngồi tại gian phòng, thưởng thức lấy đồ vật tại trong phòng.

Thú thật, kể từ lúc chuyển sinh cho đến hiện tại, hắn cũng không có nhìn qua đồ vật gì quá mức giá trị.

Dù cho là tại Tông Chủ Phong Vân Hải Tông, đồ vật trong đó cũng chẳng đáng giá chút nào.

Nếu là đáng giá, chắc cũng chỉ có trên tay Chung Vân một kiện tam phẩm thượng giai bảo kiếm xem như là đồ vật giá trị.

Mà trước đó hắn ném cho Chung Vân một thanh ngụy tam phẩm, thanh kiếm đó hắn cũng không thèm.

Dù sao còn chưa vào tam phẩm, làm sao đủ khả năng chịu lấy chân nguyên cùng tinh thần lực của hắn.

Từ lúc trao đổi vào trận với Hỏa Lăng Tông, Diệp Huyền đã phải thay không biết bao nhiêu thanh kiếm.

Dù cho là Chung Vân có đưa qua cho hắn một thanh kiếm nhị phẩm, nhưng dưới giao đấu với Chung Vân.

Thanh nhị phẩm đó vừa chịu qua một lần Dịch Thần Nhất Kích liền đã nát vụn.

Diệp Huyền lúc nhìn đến nhị phẩm bảo kiếm nát vụn, hắn ảo não vô cùng.

Suy cho cùng, chiêu thức quá mức cường đại kèm thêm tinh thần lực gia trì, xác thực nhị phẩm là không đủ cho hắn sử dụng.

Lúc đó, cảm nhận đến Diệp Huyền bắt đầu đánh chủ ý lên chính mình đồ vật.

Chung Vân liền hung hăng giáo huấn Diệp Huyền một trận.

Dù sao thì hắn cũng chỉ có một cái tam phẩm thượng giai bảo kiếm, như mất đi rồi, chiến lực của hắn liền đại đại giảm xuống.

Mà lại, xem như cho đi bảo kiếm, cũng là truyền lại cho đời tông chủ tiếp theo, Diệp Huyền bất quá chỉ là một cái tuyên bố bên ngoài quan môn đệ tử, còn chưa đủ tư cách tiếp nhận bảo kiếm.

Tại lúc Diệp Huyền đang ngắm nhìn xung quanh, cánh cửa mở ra, bước vào là các chủ của Tụ Bảo Các.

"Công tử, viên bán bộ tứ phẩm linh đan này không biết có hay không còn viên thứ hai ?"

Vừa bước vào, các chủ Tụ Bảo Các vừa lên tiếng.

Tại nghe đến các chủ lên tiếng, Diệp Huyền quay đầu lại.

"Là ngươi ?"

Hắn cùng các chủ Tụ Bảo Các cả hai cùng liên tiếng.

"Thì ra cô nương đến Nguyên Lộc Thành là làm các chủ, bảo sao."

Diệp Huyền vừa cười vừa nói.

"Công tử khách khí, tiểu nữ cùng là không ngờ người bán linh đan lại là công tử."

Lương Hương Nhi cũng là lễ phép đáp lại.

Trước đó cho Diệp Huyền đi nhờ, hướng Diệp Huyền hỏi đủ loại kì sự đã khiến nàng ta cảm thấy thế gian thực sự rộng lớn, đủ loại kì sự gì cũng có.

Cái gì mẫu sinh bách tử, lưỡng nữ bình đại kiếp, hầu tử náo thiên địa vân vân, đã làm Lương Hương Nhi cảm thấy Diệp Huyền vô cùng hài hước.

Dù cho là Diệp Huyền kể đa số chỉ là giả, nhưng ít nhiều cũng đã khiến nàng dẹp yên trong lòng phiền hà chỉ vì bị nhốt tại trong gia tộc.

Khung lão ở bên cạnh thấy Lương Hương Nhi biểu hiện trạng thái khác xa so với tại trong gia tộc, hắn cũng là vui thay.

Nhưng đối với Diệp Huyền, hắn lại càng là cảm thấy tiểu gia hỏa này cũng không đơn giản.

Bán ra nhưng là bán bộ tứ phẩm linh đan.

Phải biết, tại Nguyên Lộc Thành, cao cấp nhất linh đan cũng bất quá là tam phẩm trung giai xem như trấn các bảo vật.

Nhưng đó chỉ là đối với Nguyên Lộc Thành bên trong Tụ Bảo Các chi nhánh.

Tại Tụ Bảo Các tổng bộ, đừng nói là tam phẩm, lục phẩm cũng là có, thậm chí bán bộ thất phẩm càng là co đến năm viên.

Năm viên này là do một vị đan đạo tu giả luyện xem tại năm tháng dài đẳng đẵng bên trong bị bọn hắn Tụ Bảo Các tìm thấy.

Dù cho là hắn cũng chỉ là nghe qua chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ.

"Vị tiền bối này, vãn bối cũng không phải lang tâm cẩu phế gì đâu mà tiền bối cứ nhìn vãn bối như vậy."

Đối với ánh nhìn của Khung lão, Diệp Huyền thẳng thắn đưa ra ý kiến.

Hắn không thích cảm giác bản thân cứ bị nhìn chằm chằm vào.

Dù cho là tại Vân Hải Tông bị vị trưởng lão kia nhìn chằm chằm cho đến lão giả trước mặt nhìn lấy.

Ánh mắt bọn họ đối với hắn xem như là một loại phiền nhiễu.

Tuy là lão giả trước mặt đây hơn hắn một đại cảnh, những cũng không có nghĩa là hắn phải lấy lễ tiếp đón.

Hóa Đan cảnh mà thôi, như hắn không tu luyện ngũ khí mà cứ tiếp tục nâng cao chân nguyên cùng tinh thần chi hải, có thể nói hiện giờ hắn cũng không tại Linh Hải ngũ trọng mà đã là Linh Hải bát trọng hoặc thậm chí là cửu trọng.

Dù sao ngũ khí tu luyện cần là tài nguyên ẩn chứa ngũ khí, tu luyện quá mức lâu dài, dù cho là cảnh giới có đến Linh Hải đỉnh phong, nhưng ngũ khí chưa viên mãn, vậy hắn cũng không dám bước vào Linh Hải đại viên mãn.

Mà Linh Hải đại viên mãn đối với Đạo Kinh tu luyện là gì, ý vị đại viên mãn cũng không phải là pháp lực chân nguyên viên mãn, mà cả tinh thần lực, ngũ khí cũng phải viên mãn.

Như không viên mãn, vậy thì xem như Hóa Đan vô vọng.

Diệp Huyền lời nói như trực chỉ lấy Khung lão.

Chỉ thấy hắn khụ khụ hai cái rồi nhắm hai mắt lại xem như dưỡng thần.

Thấy điều này, Diệp Huyền cũng bỏ qua.

Hắn cũng không chấp nhặt làm cái gì.

Lương Hương Nhi ở giữa cảm thấy lúng túng đối với hành vi cảu Khung lão, lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt xung quanh.

"Công tử, viên bán tứ phẩm linh đan này có hay không tên của nó, dù sao cũng là làm ăn, cũng không thể buôn bán vật không danh tính được."

"Cũng phải, xác thực là có kiểu này, viên bán tứ phẩm này tên Tụ Nguyên Đan, còn công hiệu của nó đi, là giúp cho tu giả một khi phục dụng vào chính là đột phá cảnh giới, còn là đạt đến đỉnh phong cảnh giới đó."

Diệp Huyền qua loa vài câu đáp lại.

Đương nhiên, tác dụng phụ sau khi ăn vào hắn đương nhiên không nói, dù sao cũng là bí mật, nói ra thì chưa chắc Tụ Bảo Các dám mua.

Dù sao ăn vào đột phá cảnh giới rồi kẹt tại đó đến chết, vậy ai còn nguyện mua nữa.

"Cái gì, đã đột phá lại còn là đỉnh phong phá cảnh."

Khung lão ở một bên giả trạng thái dưỡng thần cũng phải ngạc nhiên thốt lên.

Cũng không trách hắn thất thố như vậy nhưng dù sao chuyện này cũng quá bất khả tư nghị.

Làm gì có linh đan diệu dược vào ăn vào đột phá đỉnh phong cảnh giới đó được.

Dù cho là ngũ phẩm hay thậm chí là lục phẩm cũng không có khả năng làm được đến việc đó.

Dưới sự thất thố, Khung lão ánh mắt đối với Diệp Huyền lúc này tràn đầy chỉ có là nghi hoặc, kèm theo đó chính là một tí ti tham lam.

Nghi hoặc lời nói của Diệp Huyền, nhưng càng hơn là tham lam việc trong tay Diệp Huyền phải chăng còn có viên thứ hai.

Diệp Huyền cũng cảm nhận qua loại trạng thái của Khung lão, hắn nhìn về phía Lương Hương Nhi.

Một nhìn này hắn liền xác định, Lương Hương Nhi không cảm nhận được vẻ tham lam của Khung lão bên cạnh.

Như vậy cũng có thể xác định, nàng là bị đưa đến đây lịch luyện thương đạo, nhân tình lõi đời ít.

"Khương lão."

Lương Hương Nhi chỉ lên tiếng một lần, lắng lại vẻ thất thố của Khung lão.

"Là lão nô thất thó, mong tiểu thư thứ tội."

Nói đi, Khung lão cũng quay lại nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tâm hắn càng là xao lãng vạn phần.

"Công tử thứ lỗi."

Lương Hương Nhi hướng Diệp Huyền tạ lỗi.

Diệp Huyền chỉ là nhàn nhã đáp lại.

"Không việc gì, vị lão giả kia cũng không tin là điều bình thường, dù sao loại linh đan dược hiệu làm sao có thể tồn tại được cơ chứ, nhưng là cô nương yên tâm, nó thực là có thể giúp tấn thăng đại cảnh, còn là đỉnh phong đại cảnh đó."

"Như không tin, cô nương chắc cũng biết Diệp Gia chủ chứ, Diệp Hoài Niên là phụ thân tại hạ, tại hạ cũng để người ăn qua mới có thể phá vỡ mà vào Linh Hải đỉnh phong, cô nương chắc cũng có tìm hiểu qua chứ nhỉ ?"

Hắn mỉm cười, chắc như đinh đóng cột nói lấy.

"Đúng là Diệp Gia chủ là một vị tu giả Linh Hải đỉnh phong, vậy sao công tử còn bán ra ngoài, không phải nên để chính mình phục dụng sao ?"

Lương Hương Nhi nghi vấn hỏi Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng tự nhiên mà trả lời.

"Tại hạ đã ăn qua rồi, nếu không tại hạ làm sao lại là Linh Hải cảnh nhị trong dù cho chỉ mới có mười sáu tuổi, là lấy người bình thường cũng không thể tu luyện nhanh như vậy được, vả lại Tụ Nguyên Đan một người chỉ có thể ăn một lần trong đời, như ăn viên thứ hai, vậy liền chuẩn bị bia mộ cho chính mình là vừa."

"Ý công tử nói là ăn viên thứ hai không những không có tác dụng, thậm chí còn là chết."

"Phải."

Lời hắn nói là thực, hắn xác thực ăn qua một viên, mà người ngoài ăn cũng chỉ có thể ăn qua một viên, nhưng đó chỉ là người ngoài, dù hắn Diệp Huyền có ăn thêm một viên nữa cũng chẳng sao cả.

Cùng lắm thì dược hiệu mất một nửa, cũng chỉ là tấn một tiểu cảnh mà thôi.

"Ra là vậy, với bán tứ phẩm Tụ Nguyên Đan, bên Tụ Bảo Các liền thu mua với giá mười vạn hạ phẩm linh thạch, công tử thấy ra sao ?"

Nghe được cái giá này, Diệp Huyền cười phá lên.

"Cô nương công phu sư tử ngoạm thật đúng là lớn, phải biết, đây là bán tứ phẩm, giá thành so với mười vạn hạ phẩm linh thạch đã là cái gì, mà công dụng của nó đừng nói là hạ phẩm linh thạch, xem bán thấp nhất cũng là thượng phẩm linh thạch, dù sao dược hiệu của nó là tấn thăng cảnh giới, mà đối với một gia tộc là như thế nào, lão tổ tọa trấn, thọ nguyên sắp tận, như phục dụng Tụ Nguyên Đan, vậy ít nhất liền có thể tọa trấn vài trăm năm, cô nương nói xem chỉ là mười vạn hạ phẩm linh thạch, cô nương đây là xem tại hạ ngu ngốc sao ?"

Mười vạn linh thạch, đừng nói là số lớn, liền trong mắt Diệp Huyền cũng không đáng giá cho một viên Tụ Nguyên Đan.

Loại đan dược này là hệ thống xuất thủ, nguyên bản nó là tứ phẩm cực giai, nhưng qua vài thủ pháp đặc biệt của hắn nên nó mới thành bán tứ phẩm.

Như dùng hạ phẩm linh thạch đi định giá, vậy hắn cũng không cần loại mua bán này.

Nghĩ hắn Diệp Huyền sinh ra tại Nguyên Lộc Thành, liền cho rằng mười vạn hạ phẩm linh thạch đối với hắn là lớn sao, nực cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.