Trên đường đi, quả nhiên đúng như nam hài sở liệu, thân thể yếu dần đi từng ngày. Mỗi lần đi một chút lại phải dừng lại, càng đến gần biên quan thì dấu chân người càng ít, cũng tương đương với việc càng khó mua được thuốc hoãn bệnh hơn.
Kỳ tích chính là, từ lúc dừng thuốc cho đến khi dừng hoàn toàn, số lần nôn ra máu của nam hài cũng ít hẳn đi, chỉ là ho khụ khụ không ngừng. Nam hài cười cười giễu cợt, bệnh này cũng thật biết chọn địa phương. Thế nhưng vẻ mặt của tiên sinh lại thâm trầm hơn, càng lúc càng ít lời.
Nam hài bằng vào ý chí nỗ lực kiên cường của mình, cố gắng thúc giục tiên sinh khởi hành nhanh hơn, trước hai ngày sắp tới được biên quan, nam hài gầy yếu đến mức trông như chỉ còn một bộ xương, thân thể bao bọc dưới lớp bạch y, nhưng một đôi con ngươi vẫn sáng chói rực rỡ. Tiên sinh vừa cấp bách vừa đau lòng, y hận chính mình vì cái gì mà lại mong được khảo thủ công danh (ý nói thi để làm quan),nếu như ngày trước y học làm thầy thuốc thì hôm nay có thể cứu chữa cho đệ tử duy nhất của hắn rồi.
Cả một đêm bồi bên người nam hài, sáng sớm hôm sau, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu trên hai gò má tái nhợt của hắn, bộ dạng hắn tĩnh lặng giống như là đang ngủ, khóe miệng ẩn chứa một ý cười, tựa như trong mộng thấy được mình cùng phụ thân gặp nhau.
Tiên sinh không dám đi dò xét hơi thở của đệ tử, y cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-dai-tuong-quan-mot-doi-tuong-quan/32924/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.