Chương trước
Chương sau
Cuộc sống chung cho dù có ân ái ngọt ngào như thế nào, nhưng mà hoàn cảnh cùng bối cảnh trưởng thành của hai người chênh lệch quá nhiều, nên quan niệm sống cũng có nhiều khác biệt, trong lúc sống chung khó tránh khỏi phải thích ứng và điều chỉnh với nhau.
Trịnh Ngạn cùng Dương Khánh Kiều không thường xảy ra tranh chấp, dù cho ở công ty hay ở nhà, Trịnh Ngạn vĩnh viễn là lão đại ra lệnh, mà Dương Khánh Kiều tính cách ôn thuần cùng ngoan ngoãn đối Trịnh lão đại tất nhiên cứ vậy thuận theo.
Xem một cách tổng thể, đương gia chủ nhân là Trịnh Ngạn, việc lớn việc nhỏ toàn tùy anh định đoạt, Dương Khánh Kiều chỉ cần phụ trách gật đầu phụ họa cùng ngồi mát ăn bát vàng là được, cũng thật mừng rỡ thoải mái.
Cho dù đôi khi có cãi cọ, phương pháp giải quyết của Trịnh Ngạn không gì khác ngoài đè Dương Khánh Kiều xuống, dùng sức “làm” cho cậu tinh bì lực tẫn, khiến cho cậu rên rĩ gào thét đến khàn cả giọng, muốn quấy cũng vô lực không còn hơi mà quấy. Sau khi xong việc, lại hết sức ôn nhu sủng cậu, hai thái độ hành xử trước sau khác nhau như vậy nhưng một khi phối hợp lại cũng thành công thuần phục tiểu cừu ngoan ngoãn nghe lời.
Có câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp“, lại còn “nồi nào úp vung nấy”, hai người đem hai câu thành ngữ này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, quả nhiên trời sinh tuyệt phối, một cương một nhu phối hợp hoàn hảo, giống như đem tảng đá bao bọc trong bông gòn, tảng đá sẽ không bởi vậy mà biến thành kẹo mềm, bản chất vẫn cứng rắn như trước nhưng mà ném trúng người cũng không đau.
Anh nhường tôi nhịn, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa gặp phải vấn đề lớn lao gì.
Cuối năm, công ty nhân dịp lễ Giáng Sinh hàng năm tổ chức tiệc tối, năm nay bởi vì Trịnh Ngạn mới lên nhậm chức, cho nên phải đặc biệt chăm lo mở rộng quan hệ, thuê người tổ chức một khu trò chơi cùng một buổi yến hội tại một hoa viên lớn.
Trịnh Ngạn là nhân vật chính, nhất định phải tham gia, Dương Khánh Kiều đương nhiên cũng đi cùng.
Ngày đó bọn họ cố ý đến vào thời điểm khác nhau, Dương Khánh Kiều tới trước, không lâu sau Trịnh Ngạn mới đi vào, sau khi đọc diễn văn xong, mọi người đều tự túm năm tụm ba, ăn ăn uống uống, nói chuyện phiếm, khiêu vũ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Dương Khánh Kiều chọn một mâm thức ăn, cùng nhóm nữ đồng nghiệp văn thư ngồi cùng bàn, không chút để ý nghe các nàng trò chuyện, khóe mắt lâu lâu lại vụng trộm liếc về phía Trịnh Ngạn.
Tuy là hoạt động do công ty tổ chức nhưng cũng có không ít người ngoài đến tham gia, liền thấy Trịnh Ngạn bị đám người quay chung quanh, trong đó có đủ gương mặt thường xuất hiện trên truyền thông hay tạp chí, thậm chí còn có diễn viên nghệ sĩ.
Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ thực là hình ảnh đẹp mắt, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Trịnh Ngạn đứng giữa những người xinh đẹp kia tuyệt nhiên không chút nào thua kém, mà còn có khí thế uy nghi mà bọn họ không có.
Dương Khánh Kiều dâng lên trong lòng một cỗ kiêu ngạo, đó chính là nam nhân của cậu nha.
Bất quá…… Cái người kia, làm gì dựa vào gần như vậy, đều sắp áp vào rồi, tổng tài nhà tôi thích  nam nhân, cho dù bộ ngực của cô có là size e chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô một cái kia…… Còn cái tên kia, đừng tưởng rằng là nam nhân thì có thể câu dẫn anh ấy nha!
Cắn một ngụm cá hồi nướng chanh, ặc, sao mà chua quá vậy!
“Phó phòng, gần đây da của anh thật đẹp nha, bóng loáng và trắng như trứng gà luộc a.” đồng nghiệp giáp đem đề tài chuyển tới trên người cậu.
“Có sao?”, Dương Khánh Kiều nâng tay lên sờ mặt, thật đúng là sờ rất sướng tay a.
“Nhìn anh mặt mày hồng hào, có phải được Chu Du ca ca hảo hảo mát xa không.”, đồng nghiệp ất ái muội trêu chọc nói.
“Nói lung tung gì đó!”, thẹn thùng cãi lại.
“Phó phòng, chúng tôi vẫn rất muốn hỏi anh một sự kiện, nhưng vẫn không dám hỏi.”, đồng nghiệp giáp nói.
“Chuyện gì?”
“Thật có thể hỏi sao?”
“Hỏi đi.”
“Ân…… Tổng tài có phải chính là Chu Du ca ca không?”
Dương Khánh Kiều vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh ngạc kích động, sớm đối vấn đề này có tâm lý chuẩn bị, thầm nghĩ, các nàng đại khái đều đã nhìn ra.
Tuy rằng cậu cùng Trịnh Ngạn tận lực tránh tai mắt người khác, nhưng cậu thường bị kêu đi đến văn phòng tổng tài “ làm báo cáo “, hơn nữa vào lần tăng ca trước, Trịnh Ngạn vài lần đưa cậu đi ăn tối, danh nghĩa là mời mọi người ăn, có lẽ tựa như lão bản đối đãi tốt với nhân viên tăng ca, nhưng tự dưng tốt bụng như vậy, hơn nữa tăng ca đâu chỉ mỗi bọn họ, cho nên thực tế đau lòng là nhiều người trong lòng đã rõ chỉ là ngoài miệng không nói ra mà thôi.
Đang lúc cậu lo lắng có nên thừa nhận hay là cứ tiếp tục nói dối giấu diếm, một nữ nhân viên kế toán đi tới, hướng cậu chào hỏi: ”Dương Phó phòng.”
“Lâm tiểu thư.” Dương Khánh Kiều lịch sự đáp lại, thật lòng ca ngợi: ”Hôm nay cô thật xinh đẹp.”
“Cám ơn.”, Lâm tiểu thư nói lời cảm tạ, khuôn mặt thanh tú hơi hơi phiếm hồng. ”Em có thể ngồi cùng mọi người chứ?”
“Hoan nghênh.”
Lâm tiểu thư thật cao hứng kéo một chiếc ghế, ngồi bên cạnh cậu.
Những đồng nghiệp đang ngồi âm thầm nháy mắt với nhau, rõ ràng có thể nhìn ra, nàng vẫn muốn tìm cơ hội cùng Dương Khánh Kiều nói chuyện, chuyện nàng đối cậu có hảo cảm các nàng đều hiểu được.
Cũng phải thôi, cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo coi như không tệ, ở trong công ty được các nữ nhân độc thân chú ý, thậm chí có khi còn chủ động tiếp xúc với cậu. Bất quá bởi vì cậu đối chuyện tình cảm có điểm trì độn, sau nữa lại cùng Trịnh Ngạn có quan hệ mờ mờ ám ám, dây dưa không rõ, bởi vậy nhóm phụ nữ trong công ty gần đây cũng không mấy quan tâm đến cậu.
Chủ đề nói chuyện của phụ nữ không phải chăm sóc sắc đẹp thì là tám chuyện những người nổi tiếng, hay gì mà ông chủ Tây gia cảnh bất hạnh, Dương Khánh Kiều mặc dù mỉm cười nghe, nhưng cậu, một nam nhân, đối loại đề tài này tự nhiên cũng không mấy nhiệt tình, ánh mắt nhịn không được lại hướng Trịnh Ngạn nhìn qua.
Trịnh Ngạn đã không còn ở chỗ vừa rồi, tầm mắt bất giác ở trong đám người tìm kiếm, lại tìm không thấy, đi đâu rồi?
“Dương Phó phòng, anh đang tìm người sao?”, Lâm tiểu thư hỏi.
“Không có.” Dương Khánh Kiều chuyển ánh mắt lại.
“Nghe nói tháng này có một bộ phim rất hay, không biết anh có rảnh hôm nào không, có thể cùng em đi xem?”
Dừng một chút. ”Tôi phải xem lại lịch làm việc.”
“Hay tan sở đi xem cũng được.”, Lâm tiểu thư tích cực nhắc lại lời đề nghị, dùng ánh mắt tràn ngập chờ đợi nhìn cậu.
Dương Khánh Kiều nhất thời không biết làm sao trả lời mới tốt, suy tư nên như thế nào uyển chuyển cự tuyệt.
“Lâm tiểu thư, cô không cần chờ đợi, anh ấy không rảnh đâu.” Đồng nghiệp giáp thay cậu trả lời.
“Đúng vậy, cậu ấy đã có hẹn rồi.” đồng nghiệp bính cũng xen vào.
“Anh có bạn gái?”, Lâm tiểu thư thất vọng hỏi cậu.
“…… Không có.”, cậu có bạn trai.
“Phó phòng, tôi vừa mới nhìn thấy Chu Du ca ca hình như cùng một cái ngôi sao thần tượng ca nhạc ra bên ngoài hoa viên a.” đồng nghiệp bính bỗng nhiên không đầu không đuôi nói.
“Còn không nhanh ra xem.” đồng nghiệp giáp lấy khuỷu tay khều khều cậu. ”Nhanh đi đi!”
“Nga.” Dương Khánh Kiều đáp một tiếng, đối Lâm tiểu thư nói tiếng xin phép, đứng lên đi ra.
“Công ty chúng ta có người tên Chu Du sao?”, Lâm tiểu thư hỏi.
“Đúng vậy, còn có người tên Gia Cát Lượng nga.”
“Phó phòng của chúng ta không phải gọi là Tiểu Kiều sao?”
Mấy người phụ nữ cười òa lên, Lâm tiểu thư thân là người ngoài cuộc vẻ mặt mê hoặc, căn bản nghe không hiểu các nàng đang nói cái gì, liền cũng lấy lý do ly khai.
Dương Khánh Kiều đi ra khỏi hội trường, theo hướng hoa viên đi đến, kỳ thật cũng không thật sự muốn đi tìm Trịnh Ngạn, cậu  hiểu được đồng nghiệp chính là muốn giúp cậu thoát thân, dù cho là người trì độn cỡ nào cũng nhìn ra được Lâm tiểu thư đối cậu có ý tứ.
Nếu là trước khi, khi cậu còn không có thành đồng tính luyến ái, nếu có nữ nhân đối tốt với cậu, ở trong lòng sẽ thầm thích thú, nhưng mà hiện tại lại chỉ cảm thấy phức tạp.
Đi đến trong hoa viên nhàn nhã bước chậm, đi rồi lại đi, bỗng nhiên xa xa thoáng nhìn thấy bóng dáng Trịnh Ngạn, tuy là đưa lưng lại nên không thấy được mặt, nhưng Dương Khánh Kiều tuyệt không nhận sai.
Nguyên lai đồng nghiệp thật sự thấy anh đến hoa viên, hơn nữa thật sự không chỉ có một mình anh, còn có một nam tử tuổi còn trẻ, một ngôi sao thần tượng khá nổi tiếng.
Trù trừ, chung quy nhịn không được hướng bọn họ đến gần, nghe được bọn họ tựa hồ đang cãi nhau gì đó, ngôi sao thần tượng đột nhiên kích động ôm lấy Trịnh Ngạn.
Dương Khánh Kiều chân mày cau lại.
Trịnh Ngạn không đẩy cậu ta ra, thế nhưng còn để cậy ta ôm mặt hôn.
Ngực Dương Khánh Kiều lập tức dấy lên một trận lửa, lòng đố kị như nắng hè chói chang, bừng bừng giận dữ. Thật đáng giận, dám sau lưng mình cùng người khác ôm ôm ấp ấp!
Tức giận dâng lên, đang định xông lên, chợt nghe có người gọi cậu: ”Dương Phó phòng.”
Nghe tiếng liền quay đầu lại, Lâm tiểu thư không biết từ khi nào đã đi phía sau cậu.
Ngẩn một chút. ”Lâm tiểu thư, cô sao cũng ra đây?”
“Dương Phó phòng, kỳ thật em…… em……”, Lâm tiểu thư mặt đỏ ấp úng. ”Em chú ý anh  đã lâu …… em…… em thích anh!”
Kinh ngạc. ”Lâm, lâm tiểu thư……”
Còn không kịp đáp lại, cô xoay mình nhón lên, lớn mật hôn lên môi cậu một chút, tiếp theo liền phi thường thẹn thùng che mặt chạy đi.
Ách?! Thình lình nhảy ra một sự tình kinh hãi chết người thế này khiến cậu trở tay không kịp, sững người đứng tại chỗ. Hiện tại là chuyện gì vậy?
“Dương Khánh Kiều.”
Một thanh âm khác quen thuộc từ sau người vang lên, Dương Khánh Kiều không khỏi run lên, chậm rãi xoay người đối mặt, quả nhiên, sắc mặt người nào đó đen như đáy nồi.
Thảm rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.