Tục ngữ nói nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, với Tiểu Kiều chính là nâng chén tiêu giận càng giận thêm, ngực một phen hỏa thiêu càng vượng, cậu không hiểu vì sao lại tức giận như thế, dù sao chính là rất giận rất giận, tức giận đến sắp nổ tung, ánh mắt từ ẩn ẩn hối hối nhìn bọn họ, bất tri bất giác biến thành trừng trừng nhìn bọn họ, hai khối hỏa cầu hừng hực thiêu đốt.
Trịnh Ngạn biểu tình trước sau như một không lộ cảm xúc gì, từ đầu tới đuôi không hề đưa mắt nhìn cậu, hay là thừa dịp khi cậu không chú ý thì vụng trộm nhìn, ai biết được.
Chỉ số thông minh cao nhưng thiếu thốn tình thương tựa hồ là căn bệnh chung của rất nhiều người hiện đại, Trịnh Ngạn là một ví dụ, Dương Khánh Kiều ở phương diện nào đó mà nói cũng vậy, với sự nghiệp bọn họ có thể có biểu hiện kiệt xuất, nhưng đối với cảm tình lại đều đần độn thất bại.
Rõ ràng đều để ý đến đối phương, lại biểu hiện như hai tiểu hài tử ngu ngốc, ý đồ làm cho đối phương ghen lồng lộn lên thật không khôn ngoan tí nào, nhưng từ đó cũng thấy được, hai người này căn bản chính là tuyệt phối. Ngô Kiệt Chí nhịn không được lắc đầu, may mắn còn không gặp phải người sẽ làm chính mình biến thành kẻ ngu ngốc.
Khi Lương Hi Luân cả người ngồi vào trong lòng Trịnh Ngạn thì Dương Khánh Kiều trong đầu “ba“ vang lên một tiếng thanh âm đứt đoạn, lý trí bị đứt lìa.
Hung hăn một ngụm uống cạn ly rượu tiếp theo, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tinh-thuy-dao-tan-lao-ban/1318216/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.