Quay ngược thời gian lại, ước chừng là một tuần trước, cũng chính là cái ngày mà Trịnh Ngạn “chia tay“ Dương Khánh Kiều.
Sau khi Trịnh Ngạn đưa Dương Khánh Kiều về nhà, về chỗ mình ngủ một chút, vào lúc chạng vạng tỉnh lại, nội tâm vẫn như trước rầu rĩ, trống rỗng, tựa như mất đi bảo bối tối trọng yếu của sinh mạng mình.
Nga, đúng vậy, anh mất đi một tiểu dương nhi gợi tình đáng yêu.
Rốt cuộc, là ai vứt bỏ ai trước? Trịnh Ngạn vẫn cứ có loại hoang mang như lạc giữa sương mù này, trước kia cũng từng có bạn tình chủ động đề nghị chia tay, anh đều tùy tiện bọn họ cao hứng đi thì đi, sẽ không giữ lại, lại càng không làm ra hành vi đánh mất lý trí không khống chế được, đối với Dương Khánh Kiều, anh lại nhiều lần thất thường, có khi quả thực ngay cả chính anh cũng không nhận ra mình.
Anh cần bình tĩnh phân tích một chút, cũng cần tìm người bồi anh uống một ly, trong óc không ngừng hiện lên bộ dáng kinh hách khóc kêu của Dương Khánh Kiều, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp lại, siết rồi lại siết, rất đau, lồng ngực co lại hít thở không thông, giống như có thứ gì đó muốn nổ tung.
Người có thể tìm đến, ngoại trừ Ngô Kiệt Chí quen biết đã lâu và cũng vướng vào vòng lẩn quẩn này thì còn có thể là ai.
“A Chí, đến Blue Night đi.”
“Hô…… Tôi đang …… Uy uy, thật là, lại cúp máy, aiz!”, Ngô Kiệt Chí hừ một tiếng, tuy rằng vẻ mặt không cam tâm tình nguyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tinh-thuy-dao-tan-lao-ban/1318213/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.