Trịnh Ngạn không mang Dương Khánh Kiều đến khách sạn, mà là mang về chỗ ở, sau khi xuống xe, trực tiếp đưa người tiến vào phòng ngủ, đem cậu đẩy ngã ở trên giường.
Nếu đổi thành trước kia, tất sẽ không nói lời nào mà vỗ tay tán thành, thậm chí anh còn có thể đưa lễ vật quý trọng cho đối phương, giai đại vui mừng, nhưng vì sao chỉ đối Dương Khánh Kiều là không muốn cứ như thế buông tay?
Anh không thể hiểu được, không thể tự hỏi, chỉ cảm thấy vô cùng nôn nóng, mà anh muốn đem thứ nôn nóng chết tiệt này phát tiết trên người Dương Khánh Kiều.
“Tôi nói rồi, tôi không muốn lại cùng anh…… Ngô……”
Hung hăng hôn lấy môi cậu, không cho cậu nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào, cái miệng nhỏ nhắn này có thể rên rỉ, có thể quát to, chính là không thể nói “không“!
Dương Khánh Kiều dùng sức đẩy anh, thực không thích như vậy, dĩ vãng hai người tình ái có lẽ đều dẫn theo nửa điểm bắt buộc, nhưng bắt buộc này tràn ngập nhiệt độ mãnh liệt, cơ hồ làm cậu hòa tan, nhưng mà Trịnh Ngạn trước mắt có vẻ lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Trịnh Ngạn dùng thân thể ngăn chặn cậu, thô bạo xé rách quần áo cậu, dùng sức cắn mút lưỡi cậu.
“Không cần……”, Dương Khánh Kiều lần đầu tiên chân chính đối Trịnh Ngạn cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Ngạn ánh mắt càng ảm đạm, cởi cravat trói lại hai tay cậu, kéo lên cao, cột vào hoa văn bằng sắt ở đầu giường
“Không cần…… Không cần! Tôi không muốn như vậy!”, Dương Khánh Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tinh-thuy-dao-tan-lao-ban/1318210/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.