Trình Dương trầm mặc, nhìn chằm chằm Cố Lan. Bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia chứa rất nhiều tâm tình, quá nhiều hỗn tạp, cho nên Cố Lan thấy không rõ lắm.
Cố Lan nhìn thẳng anh mười mấy giây, cuối cùng mất kiên nhẫn mở to mắt.
“Cố Lan, em thật sự nhẫn tâm như vậy, ngay cả một cơ hội cũng không nguyện cho anh?”
Cố Lan cụp mắt nhìn tay mình, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Tôi đã cho anh vô số lần cơ hội, là anh bỏ lỡ, thời gian năm năm, anh chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sau này của đôi ta, điều này đủ để chứng minh chúng ta không có tương lai, đủ để chứng minh chúng ta hữu duyến vô phận.” Cố Lan ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn con ngươi Trình Dương hơi ướt át, “Trình Dương, chúng ta cứ như vậy đi, anh cùng tôi, còn có Tạ Ân Lam Tạ Diểu Quý Hồi Sinh, mấy người chúng ta vẫn là bằng hữu tốt nhất.”
“Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu cũng không có gì gọi là kết thúc, chúng ta lại như năm năm trước vậy, cũng giống như bây giờ, sẽ không tiến một bước, chỉ cần anh nguyện ý, cũng sẽ không lui một bước.”
“Như năm năm trước?” Trình Dương đột nhiên nở nụ cười, “Như bây giờ?”
Cố Lan vò vò chăn trong tay, chậm rãi nắm chặt.
“Nhưng là Cố Lan, em cũng không biết năm năm trước anh có bao nhiêu thích em, cũng không biết bây giờ anh hận em bao nhiêu. Em là của anh, từ nhỏ đã thuộc về anh, anh cưng chiều che chở em như vậy, không nỡ lòng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tinh-hau-sau-tinh-mot-dem/1319256/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.