“Muốn nhẫn nhịn sao, có muốn mình xuống lầu mua dưa chuột cho cậu hay không, cứ như vậy đi.”
Cố Lan ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hồi Sinh.
Quý Hồi Sinh liên tục xua tay, “Đừng nhìn mình, mình chính là thẳng.”
“Cậu nghĩ hay lắm! ” Cố Lan nghiến răng nghiến lợi lần thứ hai hướng cậu rống lên, “Cút! ”
Quý Hồi Sinh nhìn tay của chính mình một chút, tự hỏi tính khả thi, đột nhiên điện thoại di động để trên bàn ong ong rung lên.
Là điện thoại di động của Cố Lan.
“Tiết Hoàn? ” Quý Hồi Sinh mắt liếc màn hình, lại liếc mắt nhìn Cố Lan một cái.
Tiết Hoàn tên kia thừa dịp thời điểm y ngủ liền lấy điện thoại của y lưu lại số điện thoại chính hắn, thật là mất mặt. Cố Lan gấp gáp thở hổn hển, đem mồ hôi trên trán cọ ở trên ghế salon, “Đừng tiếp.”
“Cậu đều trạch ở nhà suốt, từ lúc nào lại quen biết thêm bạn mà mình cũng không biết? ” Quý Hồi Sinh nhìn chằm chằm Cố Lan vài giây, thử dò xét hỏi, “Là người tối hôm qua? ”
Cố Lan đã đau đến đều muốn chửi mẹ nó, cậu còn ở bên cạnh léo nha léo nhéo, Cố Lan tức giận không chịu được, “Quý Hồi Sinh cậu cút cho tôi! Lập tức cút ngay! ”
“Cậu chịu đựng được sao? ”
Cố Lan mồ hôi lạnh đầy người, đau đến mức cả người cũng hơi run rẩy, “Mình, mình có chút không chịu nổi… ”
“Vậy mình gửi tin nhắn gọi thuốc giảm đau của cậu tới đây.” Quý Hồi Sinh quyết đoán cầm lấy điện thoại di động của Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tinh-hau-sau-tinh-mot-dem/1319243/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.