Lâm lão gia cùng Tiêu Tuý Nguyệt cùng sóng bước đến, Lăng Sương không hề bất ngờ.
Vừa vào cửa, Tiêu người đẹp lập tức cho nàng một ánh mắt trấn an, muốn nàng yên tâm.
“Song nhi, con… chuyện kia là thật?” Lâm Chấn Bắc nói có chỗ để lửng, cho Lăng Sương chút mặt mũi.
Lăng Sương cúi đầu, tay nhỏ bé xoắn trong tơ lụa, “Đúng vậy.”
“Hắn… là ai a?” Là Lâu Đoạn Nhai cũng không sao, hắn rất thích người trẻ kia.
Tiêu Tuý Nguyệt đem chén trà đập bể trên bàn, trở mình trợn trắng mắt, “Lâm Chấn Bắc, năm đó sư phụ bất luận ép ta thế nào, ta cũng không khai là ông biến cái bụng ta to ra. Ông cho là ông hỏi Song nhi, nó sẽ nói sao?”
Tiêu Tuý Nguyệt nói một câu khiến Lâm Chấn Bắc xấu hổ không thôi, sắc mặt ông ửng đỏ, “Tuý Nguyệt, con cái ở đây, nàng chú ý chút.”
Đôi vợ chồng này có phải ân ái hay không, Lăng Sương trông thấy, trong lòng ngưỡng mộ.
Tiêu Tuý Nguyệt hừ lạnh không cho là đúng, “Vốn là như vậy, ta nói ông, không được trách móc con gái. Nhớ năm đó người đẹp tuyệt sắc tiếng tăm là Tiêu cô nương ta, bị mấy lời ngon tiếng ngọt của ông mê hoặc đến rối mù, sống chết không kết hôn. Đến khi tình cảm sâu đậm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, cái chuyện này đều là lỗi nam nhân, nhớ năm đó, ông ở thôn quê hoang vu thì đem người ta…”
Lâm Chấn Bắc vội ho khan một tiếng, cắt lời nàng, “Khụ, đừng nói nữa.” Loại chuyện này làm sao có thể nói trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/48158/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.