Trăng lặng sáng trong, đêm lạnh như nước.
Một bóng đen từ Bích Ảnh Các hiện ra, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc này vẫn còn sớm, Như Ý lâu vẫn người đến người đi như cũ, náo nhiệt lạ thường. Lăng Sương đi tới cửa phòng Thiên Tự Tam Hào, cong ngón tay đặt lên cánh cửa chạm hoa cây cảnh khẽ gõ ba tiếng.
Sau khi tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng mở “két” một tiếng. Bóng trắng đứng ở cửa, đẹp đẽ sáng sủa phi phàm.
Lăng Sương nháy mắt mấy cái, lộ ra núm đồng tiền vui vẻ.
“Sao ngươi lại tới đây?” Người áo trắng đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lăng Sương dương dương tự đắc với vò rượu trong tay, “Ta tới mời người uống a.” Vò rượu này chính là vò mai hoa nhưỡng cuối cùng của Tiêu người đẹp đấy, nói cách khác, thế gian chỉ còn một vò ấy.
Vẻ mặt hắn hiện lên một tia nghi ngờ, “Mai hoa nhưỡng?” Mai hoa nhưỡng của Tiêu Túy Nguyệt rất ít khi dùng đến, ngoại trừ võ lâm đại hội mấy chục năm trước đem ra chiêu đãi mấy vị hảo bằng hữu của Lâm Chấn Bắc, còn lại không ai biết mai hoa nhưỡng có mùi vị gì. Nàng là ai? Làm sao có thể có được mai hoa nhưỡng tuyệt nhất giang hồ?
“Đúng vậy, là mai hoa nhưỡng.” Lăng Sương gật đầu, sải bước vào cửa.
Người con trai thuận tay đóng cửa lại, ngồi vào bàn trước mặt, “Ở đâu có?”
Lăng Sương ngượng ngùng cùng e sợ, lại lẽ thẳng khí hùng nói, “Trộm, ta giỏi nhất chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/48151/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.