An ninh trật tự cổ đại thực sự rất tệ.
Cho dù thiên hạ thái bình, chính trị trong sạch, an ninh trật tự vẫn tệ đến rối tinh rối mù.
Trước ngày hôm nay, nàng không tin. Thế nhưng bây giờ, nàng không thể không tin.
Một đường lớn giữa núi, một bên là rừng cây, một bên là vách đá. Con đường này rất bằng phẳng, cũng rất rộng rãi. Theo lý thuyết, xe ngựa đi trên đường lớn, người ngồi bên trong hẳn là rất thoải mái.
Thế nhưng, Lăng Sương lại không thoải mái, một chút cũng không thoải mái.
Bởi vì, nàng lại gặp phải cướp rồi. Mười ngày trước gặp một lần, giờ lại gặp một lần nữa, an ninh trật tự thật con mẹ nó hỏng bét.
Cướp thì cướp, ngăn cản lối đi làm gì? Lăng Sương đeo mũ ô sa, được Điệp Vũ dìu đỡ xuống xe ngựa, không nhịn được rống giận với đám cướp, “Con mẹ nó, tránh ra hết cho ta.”
Lăng Sương mang thai đã gần sáu tháng, bụng phệ. Một người phụ nữ có thai bụng phệ, một nha hoàn xấu không gì sánh được, chỉ vào một đám cướp hung ác mắng to, quả thực là hình ảnh rất khôi hài.
“Đàn bà thối, ngươi đi đâu?” Hai người con gái, bọn cướp đương nhiên không để các nàng vào mắt.
Điệp Vũ ném một ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm, “Con mẹ nó ngươi không có mắt sao? Đương nhiên là đi qua.”
“Phu nhân, các ngươi chính là nên đi nhanh đi.” Người nói là một người đàn ông trung niên thô kệch. Ông một thân giáp mỏng, trên trán trong lúc đó có chính khí lẫm liệt.
Từ vẻ mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-tieu-hon/1823964/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.