Không biết Thái Bạch lâu có trang bị máy quay hay không, ta muốn len lén đào tường. Từ đầu bếp đến học đồ nấu ăn, tất cả ta đều muốn đào đi hết.
Bất luận là món ăn chiêu bài hay một chén cơm bình thường, tất cả đều ngonkhông chê vào đâu được. Ta cả đời đã ăn khắp thế giới này, nhưng tới nay cũng chưa từng ăn món nào hoàn mỹ như vậy. Lục Thanh Nhã không hổ danhlà Lục Thanh Nhã, đầu bếp tốt như vậy tỷ ấy đào đâu ra chứ?
Dựa vàocách trang hoàng bố trí và món ăn phục vụ ở Thái Bạch lâu, hoàn toànxứng đáng với danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu. Nếu như Thanh Nhãmuốn tranh, cái “kinh thành đệ nhất tửu lâu” chó má kia chỉ còn nước cúi đầu chào thua.
Đương lúc ta đang ăn cơm phi thường vui vẻ, điếm tiểu nhị đột nhiên đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Công tử, tiểu thư, Lăng SởNam tới.”
Mộ Dung Phong Vân đang ngồi bên người chớp mắt một cái,trong mắt hiện lên một mạt hào quang, “Lăng Sở Nam tự mình tới?” Thếnào, kinh thành đệ nhất thủ phủ trong truyền thuyết không thể tới TháiBạch lâu sao? Khách hàng là thượng đế, tên kia còn là thượng đế trongthượng đế, thượng đế đại giá quang lâm, Thái Bạch lâu há lại có đạo lýcự tuyệt ngay từ ngoài cửa?
“Đúng vậy.” Tiểu nhị cung kính trả lời, len lén liếc mắt nhìn ta.
“Đại ca, cần gì ngạc nhiên như vậy.” Ta tiếp tục thưởng thức mỹ thực, xemLăng Sở Nam như không khí. Kinh thành đệ nhất thủ phủ thì sao? Trong mắt ta chính là một tên ngốc tự dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-thau-hoan/1616093/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.