Thói quen của ta đã là xài tiền như nước, lãng phí, cho dù có núi vàngnúi bạc cũng bị ta làm sạch trơn. Ta thừa nhận mình cũng có chút tiền –hai mươi mấy vạn lượng. Ta đây nếu như trung trung thực thực, an an phận phận, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đanh đàn thêu hoa, bắt bướm thả cá, uống trà ngắm trăng, cũng có thể ăn sung mặc sướng tới mấy đời. Rất tiếc, đó không phải là phong cách của ta. Một ngày không gây sự, ta buồn đếnphát hoảng. Gây sự, đương nhiên cần tiền vốn rồi. Tìm hiểu tin tức, dụng tâm kín đáo kết giao với một số người, đều cần chi tiêu rất lớn. Đểtránh cho bản thân phải chết đói, ta cần tìm một nơi phát ra kinh tế.
Ta có chết đói cũng chẳng can hệ gì, chỉ là không thể làm Tuyết Liễu cũng chế đói theo.
Ta đã trịnh trọng hứa với Mộ Dung tiểu thư sẽ để Tuyết Liễu sống nhữngngày an lành. Ít nhất, về phương diện vật chất sẽ không bạc đãi nàng.Nếu ta để nàng chịu khổ, Mộ Dung tiểu thư nhất định từ dưới đất chui lên bóp chết ta, thuận tiện đem chiên thành Dạ Phượng bài nem rán.
Tathừa nhận bản thân mình chẳng có chút thiên phú nào về mặt kinh thương,nếu ta muốn kinh thương, nhất định ngay cả quan tài cũng phải đem đi bồi thường, không chừng ngay cả hàm răng cũng bị lấy đi bồi thường luôn.Trải qua phân tích, ta quyết định đi đầu tư. Nói theo cách bình thường,chính là dụ dỗ Lục Thanh Nhã. Hai người cùng nhau rơi xuống hồ nước, sắp chết cũng có người chịu tội thay.
Để phủi sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-thau-hoan/1616091/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.