Huynh đệ trong bang đều gọi ta là Hắc tiểu thư.
Kỳ thực, ta không phải họ Hắc. Dạ Phượng, đó mới là danh hiệu của ta.
Còn chuyện ta vốn dĩ tên gọi là gì, nói ta quên thì cũng không khác gì lắm.
Nếu ta nhớ không nhầm, chắc là gọi Hạ Tử Lung. Hạ Tử Lung, mặc dù nghe quacũng không thuận tai lắm, nhưng ta đích thực là họ Hạ, tên Tử Lung.
Ta vẫn cảm thấy bản thân mình là người tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng giếtvài tên để kiếm thêm chút thu nhập, tham gia vào những trận đấu nhaubằng hỏa lực để vơ vét chút súng ống đạn dược, vượt nóc băng tường đểtrộm chút tiền mặt, ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì xấu hết. Ta lấydanh nghĩa của Châu Châu ra thề, ta hoàn toàn vô tội. Nếu như ta có làmbất cứ chuyện xấu nào, để Châu Châu chết không có đất chôn thây. Quênnói cho mọi người biết, Châu Châu là con chó lông xù ta nuôi. Ba nămtrước đã bỏ trốn với người yêu mất rồi, lúc đi, trên lỗ tai còn dính bahạt cơm của nhà ta. Ba hạt cơm lận đó, lòng ta bây giờ vẫn còn thấy xótđây này.
Ta nghèo mà, ba hạt cơm đối với ta mà nói là rất quý giá. Bởi vậy, đừng có khinh bỉ ta.
Ta thật sự rất nghèo, ngoài trừ có hơn mười sổ tiết kiệm ở ngân hàng, mộtngôi biệt ngự siêu cấp xa hoa cùng máy bay tư nhân và hằng hà vô số châu báu lỗi thời khác, ta không còn bất cứ vật giá trị nào hết. Mấy điểmtài sản cỏn con đó, là bản thân ta phải mạo hiểm tính mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-thau-hoan/1616081/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.