Ba tháng sau.
Nhà cũ. Phòng của ta.
Chi Nhạc nằm ở trên giường của ta. Ta ngồi ở mép giường, trong tay cầm nước và thuốc hạ sốt đưa cho hắn.
Ta nói, “Uống thuốc, ngủ một giấc, rất nhanh thì sẽ tốt.”
Chi Nhạc nhận lấy, nghe lời uống hết.
“Uống hết nước đi. Nóng rần lên phải uống nhiều nước một chút.”
Ta nói xong, Chi Nhạc lập tức dựa theo sự phân phó của ta đem nước uống một giọt không dư thừa, sau đó mới trả ly lại cho ta.
Ta giơ tay đón lấy ly nước, lúc chạm phải tay hắn, bị hắn nắm chặt. Ta không kinh hãi chút nào, trấn định giương mắt nhìn hắn, nhìn hắn vẻ mặt mệt mỏi.
“Ca. Xin lỗi.”
Lời nói của Chi Nhạc chân thành. Sau khi nghe xong ta nở nụ cười.
Mấy tháng qua, hai chữ xin lỗi(*) rốt cuộc từ miệng ngươi xuất ra bao nhiêu lần. Mà có lần nào, là hữu dụng.
(*) Nguyên văn là ba chữ. Văn Việt thì ta mạn phép viết hai.
Ta thở dài, giọng nói mềm nhẹ như gió thổi qua. Ta hỏi, “Chi Nhạc, nếu có một ngày, ta rời bỏ ngươi. Ngươi phải làm sao?”
Lời ta nhẹ nhàng Chi Nhạc nghe vào trong tai lại mạnh như thiên quân, cả người hắn mạnh nhoáng lên, con ngươi phóng đại, trên mặt một trận tái nhợt. Mặt không có chút máu.
Chi Nhạc gượng ép khẽ động khóe miệng, để cho mình tận lực không hiện lên vẻ chật vật. Hắn run rẩy vươn hai tay nắm tay của ta, vừa trấn định vừa an ủi mình, “Ca. Ngươi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170725/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.