Ta không còn cách nào đối mặt với hắn nữa.
Nói chính xác một chút, ta không xông vào phòng của hắn, chửi rủa thậm tệ hung ác làm thịt hắn một trận, ta đã rất nhân từ rồi. Nghiêm trọng một chút, ta bắt đầu hối hận vì sao ngày hôm qua không lấy một con dao chém hắn, xong hết mọi chuyện.
Thời điểm ngươi kêu ta suy tính một chút tại sao không nghĩ ta là anh ngươi, hiện tại cái gì ta cũng không đếm xỉa tới, ngươi lại tới gọi ta là anh khiến ta biết khó mà lui?
Hừ! Rõ là cao tay, ta đây ngốc nghếch cũng chỉ có thể chưa cười mà lệ đã có trước.
Ta không đợi hắn đã tự mình tới công ty, sau đó nửa bước cũng không đi khỏi chỗ ngồi làm bản vẽ sau đó sửa chữa. Vị đồng nghiệp Tiểu Bưu nói bông đùa với ta trời hôm nay sẽ sớm có mưa đỏ, ta cũng không liếc mắt tới hắn một cái tiếp tục làm việc. Có lẽ là ta thực sự tức giận ngay cả trên mặt cũng viết người nói chọc ta thì chờ chết, ngày hôm nay toàn bộ thiết kế đều thận trọng làm hết.
Tất cả vẫn còn quá tốt, đến tận khi có một phong bì đưa tới trước mặt ta.
Ta hỏi Tiểu Bưu:”Đây là cái gì?”
Tiểu Bưu nhún nhún vai:” Không biết a, vừa nãy tổng tài tìm ta, bảo ta đưa cái này cho ngươi.”
Ta hít thở sâu một hơi, nghĩ cùng lắm là cá mực, ai dè phong bì vừa mở ra, lộ ra tấm séc sáu con số làm ta như bị hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-nang-huu-da-thieu-tinh/2170683/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.