Lục Thanh Nhã hôn mê nửa tháng vẫn chưa có chút chuyển biến gì, hô hấp ngày càng yếu ớt, tâm trạng Mộ Tuyệt bắt đầu đóng băng. Hắn sợ, sợ nàng từ nay về sau sẽ không tỉnh lại nữa.
Đương lúc mọi người đều đang mặt ủ mày ê, thúc thủ vô sách, Lục Thanh Nhã đột nhiên tỉnh lại.
"Mộ Dung đại ca." Nàng chậm rãi mở mắt, đôi mắt tràn ngập thâm tình chăm chú nhìn Mộ Tuyệt.
"Thanh Nhã." Hoàng Phủ Tiệp lôi kéo Tề Duệ, ba bước nhập thành hai bước, chạy tới bên giường, nắm chặt tay Thanh Nhã.
"Tướng quân." Hạ Tố Tâm cũng ra sức chạy tới, dồn Mộ Tuyệt qua một bên.
Ba nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lộ ra một loại biểu tình – bất đắc dĩ.
Lục Thanh Nhã không để ý đến hai nữ nhân này, đường nhìn của nàng, rơi vào trên người Mộ Tuyệt, "Mộ Dung đại ca…"
"Thanh Nhã…" Mộ Tuyệt chen vào giữa hai nữ nhân, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, "Thanh Nhã, nàng thế nào rồi?"
"Mộ Dung đại ca, chàng tiều tụy đi nhiều quá?" Vuốt ve khuôn mặt của hắn, Thanh Nhã cười yếu ớt, "Chàng xem chàng a, râu cũng mọc ra rồi, rất xấu a."
Khuôn mặt Mộ Tuyệt dán vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, "Ta không sao, không có gì, nàng tỉnh lại là tốt rồi." Nam nhi có lệ cũng không thể rơi, một đời kiêu hùng, lại một lần nữa rơi lệ.
Rõ ràng là một màn nồng tình mật ý, nhưng bốn người đứng xem sợ hãi trong lòng. Lục Thanh Nhã thật sự rất kỳ quái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-me-tinh/2631338/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.