[.........]
Trong lúc dùng bữa, Diệp Tử vẫn luôn nhìn anh, đôi mắt lâu lại ngước lên nhìn. Trịnh Hoằng phát giác được ngay rằng cậu muốn nói gì đó, anh vẫn không rời mắt đĩa của mình rồi lên tiếng:
- Ăn xong đi rồi cô Hương sẽ cho cậu biết phải làm gì
Diệp Tử giật mình vì anh nhận ra ý của mình. Cậu gật đầu rồi ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng. Lúc Trịnh Hoằng ra khỏi nhà, cậu vẫn không quên đứng trước cửa cúi người chào chú. Bác Hương mỉm cười thầm khen đứa trẻ ngoan rồi tiếp tục làm việc, tiễn chú xong Diệp Tử cũng đi tới phụ giúp bác. Bác cản cậu lại rồi bảo:
- Thằng bé ngoan, để bác làm giờ nghe việc của con đây
Diệp Tử được việc như vớ phải vàng mà đôi mắt cậu sáng rực lên, cuối cùng cũng làm được gì có ích cho chú. Trông biểu cảm mong đợi của Diệp Tử đáng yêu làm sao, bác Hương liền vỗ yêu hai má cậu rồi nói tiếp:
- Con biết khu vườn sau nhà đúng không, con ra đó rồi sẽ có người hướng dẫn cho con chăm sóc cây
" Ôi! Thật không bác!? "
" Ừm, con mau ra đi "
Diệp Tử phấn khích lắm bởi trong lòng vốn yêu thích và có niềm đam mê mãnh liệt với thiên nhiên. Cậu liên hồi gật gù cảm ơn bác Hương chào bác một tiếng rồi chạy hụt ngay ra vườn.
Làn nước mát từng hơi xả xuống từ trong không trung đẹp mỹ miều nơi đài phun nước hòa tan ra những tia nắng sớm mai. Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915281/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.